Tống Ngọc Chương thấy cậu ba Tống là liền buồn cười, một là kiểu tóc Tống Tề Viễn rất tếu, hai là ngoại hình của Tống Tề Viễn thanh tú duyên dáng, khoe mẽ quả đầu xoăn một cách gượng gạo mà chẳng chút khoa trương, tên mặt hoa da phấn rất đỗi xinh đẹp đây— chính là kiểu Tống Ngọc Chương thích.
"Chú là..." Tống Tề Viễn ngập ngừng, nụ cười như có như không nơi khoé môi: "Thằng năm sao?"
Tống Ngọc Chương gật đầu nhè nhẹ.
Tống Tề Viễn nghiêng mặt, cố nén nụ cười nơi khoé miệng xuống, sau đó quay mặt lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tới đây, để anh ba ôm chú năm nào."
Tống Ngọc Chương hơi ngơ ngác, nhưng sau đó hắn thế mà đi tới, bậc thang trên dưới cách nhau, Tống Ngọc Chương cao hơn Tống Tề Viễn một cái đầu, nghĩ rằng nếu đứng trên mặt đất bằng thì hai người cao gần bằng nhau, Tống Ngọc Chương đang nghĩ thầm thì Tống Tề Viễn đã bước lên một bậc.
Cầu thang hẹp, Tống Tề Viễn cứ như vậy mà cưỡng ép người ta đứng cùng một bậc, Tống Ngọc Chương giống như bị anh ta chen lấn, sau đó Tống Ngọc Chương bị ôm.
Cái ôm này thơm ngần, trên người Tống Tề Viễn nhàn nhạt một mùi nước hoa, bản thân Tống Ngọc Chương không xịt nước hoa, nhưng mấy gã xinh trai hắn yêu dường như ai cũng xịt một chút hương hoa, vì vậy đối với mùi hương này hắn không có chút nào là không thích cả, hắn rộng rãi choàng một cánh tay qua vai Tống Tề Viễn, tay còn lại ôm eo của anh ta.
Hai người ôm ấp một lúc, Tống Ngọc Chương buông tay trước, Tống Tề Viễn cũng buông tay ra, đổi lại nắm lấy bả vai Tống Ngọc Chương, mỉm cười nói: "Chú năm, thân hình anh với chú không khác nhau mấy."
Mặt hai người ngày càng sáp lại, gần đến nỗi khiến Tống Ngọc Chương cảm thấy nguy hiểm, cảm nhận thì cảm nhận đấy, nhưng vẻ mặt Tống Ngọc Chương vẫn rất điềm tĩnh: "Đúng là không khác mấy thật."
Tống Tề Viễn nheo mắt đánh giá người ta, tay nắm bả vai Tống Ngọc Chương cũng dần buông ra, anh ta với tay lên trên, có vẻ như muốn sờ gương mặt Tống Ngọc Chương, cũng có vẻ như muốn xoa đầu Tống Ngọc Chưng, nói không chừng là bởi vì thanh âm truyền từ lầu trên xuống làm gián đoạn hành vi của anh ta.
"Thằng ba!"
Là Tống Tấn Thành, gã đang nhìn chằm chằm hai người một cách nghiêm khắc.
"Đây là chú năm!"
Tống Tề Viễn buông tay xuống, người cũng lui xuống bậc thềm, nói với gã một cách biếng nhác: "Em biết."
Năm anh em nhà họ Tống sum vầy, năm người ngồi ở phòng khách, phòng khách vốn đã vàng son lộng lẫy, nay càng nguy nga hơn, khiến cho con người ta không dám nhìn trực diện.
Tống Tấn Thành thông báo quyết định mọi người sẽ cũng nhau đến bệnh viện thăm nom Tống Chấn Kiều, gã nói với Tống Ngọc Chương: "Vốn muốn cho chú nghỉ ngơi hai ngày trước đã, nhưng bệnh viện nói rằng tinh thần ba hôm nay rất tốt, nghe được tin chú đã về nước, rất muốn gặp chú."
Tống Ngọc Chương một bụng kinh hãi.
Ở đâu nhảy ra một ông bô?
Ngoài bốn cậu anh em khù khờ nhà họ Tống còn có thêm một ông già nữa?
Đúng nhỉ, con người chui ra từ bụng mẹ, ắt cần có ba....à không, ắt cần có mẹ, như hắn đây có mẹ là Anh Đào Nhỏ, nhưng lại không biết bố cháu nó là ai, con người cũng không nhất định phải có ba...
Tống Ngọc Chương nghĩ lung tung trong đầu, trên mặt thì không lộ chút dấu vết, chỉ cười điềm đạm.
Chuẩn bị ra bã rồi.
Anh em nhận không ra nhau thì còn có chuyện để nói, chứ làm cha mà còn không nhận ra con trai mình...
Kế hoạch hắn thai nghén đã chết trong bụng rồi sao...
"Ba nhìn bốn anh em chúng ta phát ngấy rồi." Tống Tề Viễn cười nói: "Chú năm ấy, ba cũng chỉ có được ảnh thời bé của chú hai mươi năm trước, giống như cục cưng vậy, ba chỉ cho chúng ta xem được đúng một lần, ông ấy nhớ chú năm được hai mươi mấy năm rồi, thế mà chờ không nổi nữa à."
Tay chân đang dần lạnh xuống của Tống Ngọc Chương đã ấm lại, hắn nhìn Tống Tề Viễn, Tống Tề Viễn cũng đang nhìn hắn, nụ cười chứa chan trên gương mặt: "Vả lại, chú năm của chúng ta đẹp thế này, ai mà chẳng nhớ thương."
Nhóm người chia nhau lên xe, Tống Tấn Thành nói với Tống Tề Viễn: "Chú ba, chú ngồi xe anh."
Lên xe rồi, Tống Tấn Thành liền dạy dỗ anh ta ở đằng sau.
"Chú năm rất đẹp đúng không?"
"Đúng."
"Nhưng chú cũng không thể làm càn, suy cho cùng vẫn là anh em ruột!"
Tống Tề Viễn cười nham nhở, quay sang nhìn Tống Tấn Thành mặt đầy nghiêm túc: "Anh cả, chẳng phải lúc trước anh nói nó là thằng con hoang của vợ bé sao?
"Con hoang cũng là con của ba."
"Được thôi."
Tống Tề Viễn đút tay vào túi, bộ dạng vô cùng lười nhác: "Anh yên tâm, em không bậy bạ tới vậy đâu."
Tống Tấn Thành cười mỉa: "Chú mày chính là bậy bạ nhất nhà!"
Tống Tề Viễn suy tư một lúc, cười mỉm chi xoay đầu qua: "Dạo này sắp có phim điện ảnh muốn ra mắt, anh cả, anh muốn đi không?"
Tống Tấn Thành bắt được tín hiệu, bụng nghĩ thằng ba say sưa lăn lộn cùng hạng tam giáo cửu lưu*, tin tức nhanh nhạy nhất, nét mặt lại có chút kìm không đặng: "Lo tốt chuyện của chú đi!"
*Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia
Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Tổng cộng có ba chiếc xe, Tống Ngọc Chương ngồi một mình một chiếc, hắn trầm ngâm, cảm nhận được lời của Tống Tề Viễn trong phòng khách có chút ý đồ, nom như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cố tình giải vây cho hắn.
Suy nghĩ này có hơi đâm bang, thậm chí có thể nói là chẳng đâu vào đâu.
Tống Tề Viễn giải vây cho hắn? Chẳng lẽ Tống Tề Viễn đã phát hiện hắn tuyệt đối không phải là "Tống Ngọc Chương" chân chính? Cứ cho là anh ta phát hiện hắn là đồ giả mạo, vì sao không vạch trần hắn tại trận mà còn giải vây cho hắn?
Cái đồ Tống Ngọc Chương này luôn tin tưởng vào trực giác của bản thân, đầu mυ'ŧ dây thần kinh nhạy bén kia của hắn đã cứu hắn khỏi chỗ khốn giải vô số lần, vì thế hắn tuyệt không coi nhẹ mối lo chợt loé trong lòng này, cẩn thận mà cất dấu nó sang một bên, đợi đến một số thời điểm nhất định xem hiệu quả.
Nơi Tống Chấn Kiều ở không phải là bệnh viện bình thường, mức độ xa hoa nhường này càng giống như khu biệt thự nghỉ dưỡng, bốn anh em họ Tống đi trước, Tống Ngọc Chương theo đằng sau, có chút thấp thỏm không yên.
Bịa đặt ra một danh tính giả, cái tên giả và mạo danh vẫn khác nhau, cái trước thì Tống Ngọc Chương vẫn có thể tự do phát huy, cái sau thì lại bị giam cầm trong một khuôn khổ nhất định, mà thật ra hiểu biết của Tống Ngọc Chương đối với "Tống Ngọc Chương" chẳng khá hơn mấy người anh em khờ như hòn đất kia.
Cũng chẳng biết rốt cuộc quan hệ giữa hai cha con ra sao.
Cha con hai mươi năm không gặp sẽ thân thiết được bao nhiêu? Tống Ngọc Chương cười dửng dưng trong bụng, thầm nghĩ cũng chả khác là bao mối quan hệ của hắn với cha ruột mình.
"Chú năm, chú vào trước đi." Tống Tấn Thành nói: "Mấy anh ở ngoài đợi."
Chiến đấu một mình à? Càng hợp ý Tống Ngọc Chương, Tống Ngọc Chương khẽ gật đầu, không cho bọn họ nhìn được nụ cười bất an trong lòng hắn, vặn cửa phòng bệnh, hắn bình tĩnh bước vào phòng.
Như những gì Tống Ngọc Chương đã dự liệu, đồ bày biện trong phòng bệnh cực kỳ xa xỉ phung phí, chỉ một gian phòng thôi, mà phòng khách là phòng khách, phòng ngủ là phòng ngủ, phân bố khu vực vô cùng rõ ràng, Tống Ngọc Chương nhìn sơ qua sảnh trước và phòng khách, cuối cùng mới tiến vào phòng bệnh.
Đang nằm trên giường bệnh là một người đàn ông trung niên nét mặt nho nhã, râu tóc đen nhánh đẹp đẽ, sắc mặt hồng hào, tinh thần nhìn qua còn tốt hơn cả Tống Ngọc Chương một chút, chẳng giống với bộ dáng sắp toi mà anh em nhà họ Tống miêu tả.
Tống Ngọc Chương lại gần, quan sát kĩ càng mặt mày của đối phương, nhận ra bản thân chỗ nào cũng chả giống người này.
Có lẽ Tống Chấn Kiều nghe được tiếng động, mí mắt rung rung một lúc rồi chầm chậm mở ra.
Tống Ngọc Chương và ông ta bốn mắt chạm nhau, thầm nghĩ: "Toang rồi, ngay cả mắt cũng không giống."
Tống Chần Kiều lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngầu dường như tê dại, sau một lúc lâu, đôi mắt của ông ta mới khẽ rung rung: "Ngọc Chương?"
Tống Ngọc Chương chăm chú nhìn Tống Chấn Kiều vẫn còn chút nhan sắc ở độ xế chiều, thầm nghĩ: "Mẹ ơi, người này rất ưa nhìn, không bẽ mặt mẹ là bao."
"Con đây." Tống Ngọc Chương đáp trôi chảy: "Ba."
Sau khi Tống Ngọc Chương gọi một tiếng "ba", Tống Chấn Kiều bỗng kích động đến thở không ra hơi, cuối cùng vì chịu không được mà ngất đi, Tống Ngọc Chương nhanh chóng chạy ra ngoài giải thích rõ sự tình, Tống Tấn Thành lập tức đi gọi hộ sĩ và bác sĩ, vốn dĩ Tống Nghiệp Khang hạ quyết tâm sẽ không nhiều lời với Tống Ngọc Chương, ấy nhưng với tình hình này thì không thể không hỏi hắn: "Chú nói gì với ba?"
Sự mờ mịt hiện rõ trên mặt Tống Ngọc Chương, trong mờ mịt ít nhiều cũng có một nửa thật tình: "Em chưa nói cái gì hết."
Tống Nghiệp Khang không nói nữa, nghĩ trong bụng rằng có lẽ do ba không lường được tới việc mình sinh ra được đứa con đẹp như vậy, nhất thời chịu không nổi cơn khϊếp hãi đấy.
Tống Ngọc Chương bưng bít qua được một ải, thầm nghĩ: "Hên là mình giả mạo cậu ấm nhỏ họ Tống kia, chứ xem xét tình hình của ông bô Tống, nếu mà lão biết con trai lão đã mai táng dưới biển thì sợ là chịu không nổi đả kích, trực tiếp chết toi."
Cứ coi như hắn tích thêm đức vậy.
Trong cục cảnh sát, Mạnh Đình Tĩnh đang chờ điện tín truyền đến mọi danh sách của tàu Mẫu Đơn, lúc hắn ngồi đợi chán ngán trong phòng trà, trà cũng không uống mà chỉ tưới nước sôi, đảo qua lại tách trà, coi như chút thú tiêu khiển, tách trà sứ trắng phau, mỗi khi rót nước nóng vào, sắc long lanh loang ra tựa sắc màu tươi tắn nơi da dẻ.
Mạnh Đình Tĩnh lại nhớ tới Tống Ngọc Chương.
Nhớ tới Tống Ngọc Chương lúc vươn đầu lưỡi liếʍ láp, như đang nài uống nước.
Mạnh Đình Tĩnh dừng động tác cầm tách, nước nóng ào ạt chảy xuống, tràn khỏi tách trà vẩy lên người hắn, tung toé lên ống quần trên bắp đùi hắn, cách lớp quần làm bỏng hắn, Mạnh Đình Tĩnh đặt tách trà xuống, ngón tay quệt những giọt nước đọng trên quần.
Tên kia quả là lẳиɠ ɭơ của lẳиɠ ɭơ.... cục cưng ơi..... mà trước khi đi còn biết lễ phép cơ đấy, anh Đình Tĩnh.... Mạnh Đình Tĩnh trầm lắng trong hồi ức, còn nhéo đầu ngón tay hắn nữa chứ... cho dù hắn cũng nhéo lại cậu ta, nhưng khi đó là lúc Tống Ngọc Chương mất ý thức, lúc Tống Ngọc Chương nhéo hắn là khi cậu ta đã tỉnh dậy, hắn cũng tỉnh táo, quả là đang ve vãn hắn giữa ban ngày ban mặt!
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng ỷ mình đẹp mà gặp ai cũng muốn chọc... Mạnh Đình Tĩnh cười lạnh, úp ngược tách trà lên bàn, mặt mày u ám, cảm thấy bản thân đã bị làm nhục.
"Ngài Mạnh, điện báo được dịch xong rồi."
"Ừ."
Mạnh Đình Tĩnh nói: "Đem qua đây."
Danh sách hành khách và bản kê khai hàng hoá chung một chỗ, Mạnh Đình Tĩnh trước tiên xem bản kê khai hàng hoá, càng nhìn càng sôi gan, hắn vừa nhìn là đã biết tai quái trong đó, đáng khinh lũ người đó trí nhớ kém, lúc này hắn vô cùng muốn bọn họ chết quách đi cho rồi.
Tới khi xem xong bảng kê khai hàng hoá, Mạnh Đình Tĩnh mới tiện tay lật lại xem danh sách hành khách, bây giờ cảnh sát cũng đã ra khơi đi tìm, không biết còn có thể cứu được vài người hay là với xác cho họ đây.
Mạnh Đình Tĩnh thờ ơ mà nghĩ, lật đến cuối, thoáng qua cột tên họ Tống, mắt nhìn không khỏi chậm lại.
Tống Bác Nguyên, Tống Bác Minh, Tống Thần, Tống Đại Quốc...
Mạnh Đình Tĩnh vừa nhìn vừa buồn cười, mắt nhanh chóng lướt khỏi những cái tên chán ngắt đó—-- rồi lướt đến gần cuối.
Cái tên cuối cùng là Tống Tương.
Mạnh Đình Tĩnh choáng váng trong giây lát.
Hắn rất nhanh mà lật sang trang thứ hai.
Lần này, hắn xem rất kĩ càng, sau khi kiểm tra một cách tỉ mỉ cột tên họ Tống một lần, hắn kiểm tra thêm các họ khác, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, hắn kêu người tới hỏi.
"Danh sách này từ đâu ra?"
"Từ công ty vận chuyển đưa đến ạ."
"Danh sách bao gồm tất cả hành khách trên tàu?"
"Cũng không chắc lắm, trong danh sách này đều là những hành khách lúc bắt đầu lên tàu, có thể không có tên những người đi lên giữa chừng."
"Bắt đầu lên tàu từ nơi nào?"
"Cảng Luân Đôn, Anh Quốc."
Mạnh Đình Tĩnh trầm mặc rất lâu, thời gian hắn trầm mặc rất dài, dài đến nỗi người hồi đáp không kìm được hỏi thăm hắn: "Ngài Mạnh? Danh sách này có vấn đề gì sao?"
Mạnh Đình Tĩnh giương mắt.
Người hồi đáp biết rõ về con người Mạnh Đình Tĩnh, lúc này bị hắn nhìn một cái liền cảm thấy lạnh toàn thân, song sau đó Mạnh Đình Tĩnh bỗng cười với hắn, cười vô cùng dịu dàng hoà ái: "Không có gì."
- -------------------