Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy

Chương 23

Tôi hoảng sợ, cảm thấy ớn lạnh sau lưng.

Trong trí nhớ của tôi, chàng trai đó là một đứa trẻ lịch sự, rất ưa sạch sẽ, làm sao sẽ làm như vậy?

“Lúc ba mẹ chạy vào phòng, tên súc sinh kia chỉ còn thoi thóp, mẹ đoán là, Mộ Thanh nể tình nó còn nhỏ nên mới không gϊếŧ nó.”

Tôi nghe xong thì sững sỡ, chẳng trách rõ ràng hắn ta đỗ vào Đại học Nam Kinh cùng tôi, vậy mà lại chọn một học viện ở rất xa.

Năm đó, tôi còn vì chuyện này mà ghi hận với Tần Mộ Thanh một thời gian dài, cũng không thèm đi nhập học Đại học Nam Kinh,bắt ba mẹ tôi cho tôi ra nước ngoài du học.

Bùi nữ sĩ thở dài liên tục: “Mộ Thanh nó a, từ trước đến giờ làm chuyện gì cũng tàn nhẫn, quyết đoán, nhưng lúc cậu ta ôm con ra ngoài, tay run vô cùng, ánh mắt đều đỏ lên.”

Tôi im lặng không lên tiếng, có chút rung động.

“Sau này lúc nghĩ tới chuyện này, mẹ cũng phát hiện ra một vài đầu mối, cũng đã từng nghi ngờ.”

Bà ấy vừa nghĩ lại vừa chậm rãi nói:

“Nhưng những năm gần đây, cậu ta che giấu rất kĩ, mẹ liền nghĩ rằng cậu ta đối xử với con chỉ là sự yêu quý của trưởng bối với vãn bối, ai mà biết được...”

Bà ấy lại thở dài, tôi cúi thấp đầu: “Mẹ, con và anh ta chưa xảy ra chuyện gì cả, chỉ là con không muốn đến đấy đi làm nữa, nên lừa mẹ.”

Bùi nữ sĩ dùng ngón tay chọc mạnh vào trán tôi: “Mẹ biết.”

“Mẹ biết mà còn cầm dao muốn chém anh ấy?”

“Hừ, ngươi thật sự cho rằng mẹ ngươi mù sao, ba lần bảy lượt không coi ta ra gì mà cãi nhau với cậu ta, ta cũng là người từng trải, nên chuyện này có phải như vậy không thì ta hiểu rõ.”

Tôi khó hiểu: “Sau đó thì sao ạ?”

“Nếu ta không làm ầm ĩ một trận thì các ngươi thừa nhận à?”

Bùi nữ sĩ nói xong liền kéo tay tôi, nhẹ nhàng nói:

“Nghiêu Nghiêu, cũng vì chuyện này mà mấy năm nay ba mẹ quản chặt con, không cho con đi quán bar, không cho con đi vũ trường, cũng liên tục hỏi chuyện tình cảm của con, vì sợ a, ba mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi.”

Tôi cười trêu bà ấy:

“Con cũng chưa trách mẹ, làm sao đã buồn rồi.”

“Con trưởng thành rồi, ba mẹ cũng nên buông tay, chúng ta không phản đối chuyện giữa con và Mộ Thanh.”

Bùi nữ sĩ bóp bóp cổ tay thở dài, nói tiếp:

“Nhưng mà, mẹ với cậu ta làm chị em nhiều năm như vậy, giờ đột nhiên đổi xưng hô thì nói thật có chút không quen, sớm biết vậy năm đó đã không nhận tên coi tiền như rác đó làm em trai rồi.”

Bùi nữ sĩ vừa cằn nhằn vừa nhớ lại kỷ niệm.

Nhà bà ngoài và nhà họ Tần là hàng xóm, mối quan hệ giữa bà ngoại tôi và mẹ của Tần Mộ Thanh rất thân thiết, Tần Mộ Thanh là đứa con mà vợ chồng nhà họ Tần về già mới có, cũng chỉ kém mẹ tôi 12 tuổi.”

Hai lão nhân gia nhà họ Tần cực kì cưng chiều Tần Mộ Thanh, lúc anh ta còn nhỏ đã là vua của những đứa trẻ khu đó, cả ngày dẫn theo một đám trẻ con hơi lớn chút làm xằng làm bậy.

Lúc đó mẹ tôi cũng là một tiểu công chúa được cưng chiều, lại lớn hơn Tần Mộ Thanh, nên nhìn thấy anh ta làm chuyện vô sỉ, bà ấy liền dẫn theo một nhóm bé gái lớn hơn đánh "con ngựa hoang thoát cương" Tần Mộ Thanh mấy lần.

Đánh người ta xong còn bắt người ta gọi mình là chị nữa.

“Mẹ không có anh chị em gì hết, lúc kết hôn vẫn là cậu ta làm em trai xách hành lý cho mẹ.”

Bùi nữ sĩ nói đến đây, có chút thương tâm:

“Chỉ là đáng tiếc, không lâu sau đó mẹ cậu ta qua đời, tên ba vô liêm sĩ kia của cậu ta ngay lập tức đưa tình nhân ở bên ngoài về.”

“Lúc đó chúng ta mới biết được, hóa ra từ nhiều năm trước ông ta đã sớm nghĩ rằng vợ mình vô sinh, nên liền ở bên ngoài tìm nữ nhân sinh một đôi trai gái cho ông ta, còn lớn hơn Mộ Thanh rất nhiều.”