Đang lúc Lý Đình định chiếm Lục Vô Song làm của riêng mình, Lý Đình đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Lục Vô Song tràn ra máu và du͙© vọиɠ thú tính của hắn ta ngay lập tức bị bóp nghẹt bởi lương tâm của bản thân, hắn vội vàng buông tay ra, kéo yếm đỏ của Lục Vô Song lên để che giấu bộ ngực đầy đặn kia.
Lục Vô Song rụt rè mở mắt ra, hỏi: "Xem xong chưa? ”
Lý Đình cười ngây ngô, nói: "Xem ra kinh mạch bị thương nặng, phỏng chừng tiểu tử hoang dã như ta không thể trị liệu, chỉ có thể đợi vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung tới. ”
Lục Vô Song l*иg ngực căng thẳng, khóe miệng lại tràn ra một cỗ máu tươi, nàng ôm lấy bả vai mình, nói: "Lý Mạc Sầu chưởng lực thập phần đáng sợ, tu vi của ta lại thấp, bị trọng thương là rất bình thường, Ừm . ”
"Ngươi không sao chứ?" Lý Đình Vội vàng ngồi xổm bên cạnh Lục Vô Song, cũng mặc kệ hậu quả như thế nào, sự trìu mến đối với thiếu nữ khiến hắn lựa chọn ôm chặt Lấy Lục Vô Song.
Một loại ấm áp khác truyền vào trong cơ thể Lục Vô Song, nước mắt Lục Vô Song lập tức trào ra, khóc nói: "Ta vẫn cho rằng nam nhân đều không phải thứ tốt, không nghĩ tới hôm nay để cho ta gặp được một người tốt. ”
Lý Đình thở ra một hơi, âm thầm nói: " Ta mới không phải là người tốt gì, chẳng qua là thời cơ không đúng, quỷ mới biết Lý Mạc Sầu đến lúc nào nhỡ đang làm mà cô ta tới thì toang , ít nhất cũng phải đợi đến lúc không có người quấy rầy đem ngươi lên, hắc hắc, tiểu mỹ nhân, ngươi tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay sắc lang đọc thuộcnhư ta".
"Đúng vậy thì sao, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền yêu ngươi." Lý Đình mỉm cười, mẹ nó , đây không phải là lời ngon tiếng ngọt dành cho Tô Tình sao? Xem ra kỹ thuật của Lý Đình tán gái cũng chính là như vậy giống như nhau cả.
Lục Vô Song vừa định trốn vào trong ngực Lý Đình, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng vội vàng đẩy Lý Đình ra, sửa sang lại quần áo lộn xộn.
Nếu đã có người tới, vậy hẳn là Võ Đôn Nho, Võ Tu Văn, Trình Anh, hoặc là người phụ nữ quen thuộc Lý Mạc Sầu kia, nghĩ đến mỹ nhân đầy đặn Lý Mạc Sầu kia lại trở thành ni cô , Lý Đình Sắc tâm lại nổi lên, bất quá hiện tại hắn một chút võ công cũng không có, còn không thể làm loạn, nam nhân có thực lực mới có người yêu nha, cho nên Lý Đình tính toán dùng thân thể Dương Quá tu luyện võ công, sau đó lại đem những mỹ nữ mà ta coi trọng nhất nhất thu hết vào trong túi, như vậy vừa có thể đủ thỏa mãn !
"Ngươi là người nào?!" Trình Anh Kiều vừa quát xông tới, rút kiếm đặt trên cổ Lý Đình.
"Hiệp nữ tha mạng, tại hạ Dương Quá là cứu người, cũng không có làm chuyện xấu gì, thành tâm là vì cứu Song Nhi." Lý Đình vội vàng nói, Lý Đình biết Trình Anh vô cùng quan tâm Lục Vô Song, cho nên chỉ cần Lục Vô Song thay mình cầu tình, vậy mình tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, về phần Lục Vô Song có thể thay mình cầu tình hay không, Lý Đình một chút cũng không lo lắng.
- "Biểu tỷ, hắn không phải người xấu, hắn thật sự là muốn cứu ta!" Lục Vô Song kêu lên, khí tức rối loạn, khóe miệng lại tràn ra máu tươi.
- "Song Nhi!" Trình Anh thu hồi kiếm quỳ xuống bên cạnh Lục Vô Song, nâng bả vai nhu nhược của nàng lên, đưa tay đến huyệt linh hư trên ngực nàng, để ức chế lưu lượng máu của nàng.
"Nếu Song nhi đã nói như vậy, ta liền tha cho ngươi, ngươi mau cút cho ta!" Trình Anh kêu lên.
Lý Đình có vẻ có chút buồn bực, hắn nhớ rõ Trình Anh trong "Thần điêu đại hiệp" tính tình tao nhã, thập phần lễ phép, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, ngoại trừ mạnh mẽ, còn là rất thô lỗ, xem ra cái thế giới này cùng Kim Dung vẫn có chút khác nhau, nếu như không có một chút khác biệt, đoán chừng một lúc nữa sẽ không được thoải mái như bây giờ. Nghĩ đến lát nữa Lý Mạc Sầu sẽ xuất hiện ở chỗ này, Lý Đình liền quyết định mang theo hai tỷ muội rời khỏi nơi này trước.
"Nếu ta đoán không sai, nữ ma đầu Lý Mạc Sầu kia sẽ lập tức tới, cho nên ta đề nghị các ngươi đi theo ta, " Lý Đình nói.
Ánh mắt Trình Anh tựa như mũi kim đâm về phía Lý Đình, làm hại Lý Đình cảm thấy mình giống như đang làm việc thừa.
"Biểu tỷ, chúng ta cùng hắn đi thôi, hắn là người tốt." Lục Vô Song nắm lấy bả vai Trình Anh nói, vẻ mặt tràn đầy thống khổ.
"Không được, nếu chúng ta đi với hắn, sẽ rất khó hội hợp với cha mẹ ngươi, " Trình Anh quả quyết cự tuyệt.
"Sao ngươi lại cố chấp như vậy vậy." Lý Đình có chút không kiên nhẫn, nếu như hắn không phải biết Lý Mạc Sầu sẽ đến, hắn mới lười giải thích với các nàng. Nếu như hiện tại các nàng không đi, vậy hắn sẽ cùng Lý Mạc Sầu đấu trí đấu dũng? Lý Đình có chút lạnh lòng, hắn tuy rằng không sợ đau, nhưng vẫn không hy vọng mình bị Băng Phách Ngân Châm đả thương.
"Này, ta đã nhìn qua thân thể song nhi, hiện tại cô ấy là người của ta, cô ấy muốn đi với lão công này, ngươi còn dong dài cái gì nữa" Lý Đình bất mãn kêu lên.
"Cái gì?!" Trình Anh kinh hãi kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lục Vô Song, Lục Vô Song xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
"Quên đi, chúng ta đi trước đi, ngươi không được gây trở ngại cho bạn ta, " Nói xong, Trình Anh liền đỡ Lục Vô Song lên,
"Dẫn đường! ”
"Mẹ kiếp, ngươi nói ta như nô ɭệ sao ? !" Lý đình rất tức giận, nhưng là một người đàn ông, hắn ta có thể nhịn và anh ta vẫn cần phải bình tĩnh. Lý Đình nhìn quanh và quyết định đi qua cửa sau.
"Ngươi nhanh lên " Trình Anh lại nói.
"..."
Lý Đình có chút nói không nên lời, hắn hiện tại đã quyết định tương lai một ngày nào đó nhất định phải thu Trình Anh làm lão bà, để cho nàng trở thành nô ɭệ dưới háng của mình!
"Đi qua đó", Lý Đình chỉ vào cửa sau và nói.
Trình Anh đỡ Lục Vô Song dậy đi về phía cửa sau.
Ngay khi Lý Đình định đuổi theo, một cơn gió thổi tới từ phía sau, một chiếc roi quấn quanh cổ hắn và kéo hắn ngược ra ngoài cửa.
"A" một tiếng, Lý Đình giống như dưa hấu nện trên mặt đất, đáng mừng là không có giống như dưa hấu ngã thành bảy tám miếng nát tươm, Lý Đình quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt tức giận đang đứng ở đó , từ chiếc áo choàng Đạo giáo và cây roi trên tay, Lý Đình liền lập tức phán đoán nàng chính là Lý Mạc Sầu, khuôn mặt bộ dạng không có gì để nói, xinh đẹp đến mức phi thường, đáng tiếc thân đạo bào kia đem thân thể mỹ nữ của nàng đều che khuất, Lý Đình liền đoán chắc dáng người Lý Mạc Sầu tuyệt đối phi thường, ba vòng ít nhất là 35D, 24. 35, đó là thật đáng tiếc khi là một nữ tu, và cô ấy vẫn còn là một nữ tu còn trinh!.
Ngay khi Lý Đình không ngừng cảm khái, Lý Mạc Sầu đã đi tới trước mặt hắn, nhấc chân muốn giẫm lên ngực Lý Đình, Lý Đình vội vàng lăn sang một bên liền nhảy dựng lên, nói: "Lý Mạc Sầu, ngươi có biết ta là ai không? ”
Lý Mạc Sầu cười lạnh một tiếng, quát: "Kẻ nào cản đường ta đều phải chết!! ”
"Nếu ngươi gϊếŧ ta, ngươi sẽ không bắt được Lục Vô Song cùng Trình Anh, không phải ngươi rất muốn gϊếŧ các nàng sao?" Lý Đình cười nói.
Lý Mạc Sầu cười lạnh, nói: "Bằng công lực của ta, nếu muốn tìm được các nàng rất đơn giản, ngươi không có tư cách cùng ta mặc cả! ”
Lý Đình lúc này mới biết Lý Mạc Sầu không dễ đối phó, đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nở nụ cười, nói: "Ngươi là một đời nữ hiệp, ngươi có dám đánh cuộc với tiểu tử đầu đường xó chợ như ta hay không? ”
Lý Mạc Sầu lạnh mặt, nói: "Ta không rảnh chơi trò này với ngươi! ”
"Ngươi sợ cá cược đến như vậy sao?" Lý Đình cười to.
"Hừ! Được rồi, ta sẽ để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục! ”
Thấy Lý Mạc Sầu đã trúng chiến thuật kích tướng của mình, Lý Đình liền tiếp tục nói: "Ta cá cược không quá năm phút, Kha Trấn Ác và con gái Hoàng Dung là Quách Phù sẽ tới nơi này, ngươi có dám cá cược với ta hay không. ”
"Ha ha ha..." Lý Mạc Sầu ngửa mặt lên trời cười, nói, "Tiểu tử ngươi thật sự quá buồn cười, ngươi cho rằng ngươi là thần dự đoán! ”
"Có dám hay không?"
"Có thể!" Lý Mạc Sầu lập tức đáp ứng, cô cho rằng đây chỉ là cái cớ hắn vạch ra nhắm muốn Lục Vô Song và Trình Anh chạy trốn thật xa, dù sao cũng chỉ có năm phút mà thôi, dùng năm phút đổi lấy một mạng người khác, cô vẫn cảm thấy tiền đặt cược này rất hợp lý.
"Vậy nếu như ta thua, ngươi liền gϊếŧ ta, nếu như ngươi thua, ngươi liền hôn môi ta một cái!" Lý Đình cười đùa nói.
"Cho dù ngươi nói cùng ngươi vào động phòng tân hôn, ta cũng cam đoan với ngươi, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi!" Nói xong, Lý Mạc Sầu phóng ngân châm về phía Lý Đình.
Lý Đình lui về phía sau hai bước liền đứng vững, dù sao hắn vừa bị Băng Phách Ngân Châm đả thương, những thứ khác cũng không có chuyện gì.
Lý Mạc Sầu nhìn Lý Đình, hỏi: "Ngươi, cái tên không biết sống chết ngươi tên là gì? ”
"Tiểu tử họ Dương, một tên một chữ, chờ sau này thân mật lên, ngươi có thể gọi ta là quá nhi, " Lý Đình cười đùa nói.
"Qua bốn phút nữa ngươi liền chết, không có sau này!" Lý Mạc Sầu quay đầu phất tay áo nói.
Nhìn cái mông cao vểnh của Lý Mạc Sầu, Lý Đình liền hận không thể xông lên hung hăng vuốt ve vài cái, sau đó lột đạo bào của nàng, lại huấn luyện nàng thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của mình! Loại người ham gϊếŧ như mạng như Lý Mạc Sầu không thích hợp làm thê tử hoặc tiểu thϊếp, thích hợp nhất chỉ có thể làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, đây là sự thật Lý Đình đã nhận định.
Qua gần bốn phút đồng hồ, bên ngoài ngôi miếu đổ nát còn chưa có một chút động tĩnh nào, Lý Mạc Sầu liền lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Đình, nói: "Xem ra ngươi thua. ”
" Không có khả năng!" Lý Đình kêu lên.
"Ta hiện tại gϊếŧ ngươi, ngươi lãng phí thời gian quý báu của ta." Nói xong, Lý Mạc Sầu liền giơ cây roi lên muốn gϊếŧ chết Lý Đình.
" Đừng có đả thương người!" Trên cao truyền đến một tiếng quát dài, một già một nhỏ liền rơi xuống mặt đất, người già là người mù, vừa nhìn liền biết là Kha Trấn Ác, mà người lớn lên vẻ mặt hoạt bát kia chính là Quách Phù.
"Ta đã giành chiến thắng!" Lý Đình hưng phấn kêu lên.
Kha Trấn ác giơ gậy lên liền nhảy lên cao, một gậy liền đập về phía Lý Mạc Sầu, Lý Mạc Sầu nắm lấy bả vai Lý Đình, liền vận khinh công rơi ra ngoài mấy thước, đứng ở ngoài miếu liền ôm lấy cổ Lý Đình, quát: "Ngươi lão bất tử dám tới, ta liền bóp đứt cổ hắn! ”
"Sao ngươi không giữ chữ tín," Lý Đình hét lên.
Lý Mạc Sầu cười lạnh một tiếng liền đem Lý Đình kéo vào miếu đổ nát, chỉnh lại mặt hắn, nói: "Lý Mạc Sầu ta từ trước đến nay nói lời giữ lời".
Nghe vậy, Lý Đình liền bĩu môi.
Lý Mạc Sầu trong lòng không cam lòng đem đôi môi đỏ mọng tiến lại gần, môi hai người lập tức kết hợp cùng một chỗ, Lý Đình cảm thấy bộ dáng như vậy chưa đã nghiền, đã muốn tiến công mông của nàng, tay theo vòng eo thon nhỏ của nàng liền sờ về phía mông mềm mại như cao su, sờ soạng trong chốc lát thấy Lý Mạc Sầu không có phản kháng, liền thuận tay cắm vào trong qυầи ɭóŧ, bơi qua bụng dưới bằng phẳng, ngón tay lập tức liền đυ.ng âʍ ɦộ đang ẩm ướt của nàng..
"Mẹ kiếp, vậy mà rậm rạp như vậy, xem ra cũng rất là dâʍ đãиɠ !" Lý Đình thầm than.