Vào đêm, Kim Trản, Ngân Trản hầu hạ Ân Huệ rửa chân.
“Phu nhân, Cát Tường tửu lầu nhà chúng ta ở Bình Thành lừng lẫy nổi danh, ngài như thế nào lại kêu Tam gia bọn họ đi Phiêu Hương Lâu của Lý gia?”
Kim Trản ngồi ở băng ghế nhỏ, một bên giúp chủ tử xoa chân một bên khó hiểu hỏi.
Ân Huệ cười: “Cái này kêu là cử hiền tránh thân ( đề cử cái tốt tránh thứ thân cận), ta không muốn để Tam gia cảm thấy ta là đang vì tửu lầu nhà mình kiếm khách.”
Đời trước nàng đề cử cũng là Phiêu Hương Lâu.
Hôn sự của nàng cùng Ngụy Chiêm, đối với Ân gia là vinh quang, Ngụy Chiêm nhưng không cho là như vậy, nếu lại thỉnh các huynh đệ đi tửu lầu của thê gia uống rượu, càng có vẻ chiếm tiện nghi của thê tộc, có vẻ nghèo kiết hủ lậu keo kiệt. Ngụy Chiêm kiêu ngạo thanh cao, nàng chính là đánh gãy chân Ngụy Chiêm muốn nâng hắn đi Cát Tường tửu lầu, Ngụy Chiêm cũng sẽ giãy giụa lăn xuống, kiên quyết không bước vào Cát Tường tửu lầu một bước.
Thích đi thì đi, Ân gia tửu lầu cũng không thiếu tiền thu một bàn tiệc rượu của bọn họ này.
.
Đêm nay Ngụy Chiêm vẫn cứ ở tại tiền viện, buổi sáng ngày kế hắn như cũ mang theo Trường Phong rời đi vương phủ, chỉ là rời đi không lâu, hắn phân phó Trường Phong: “Ngươi đi trước hỏi thăm Ân gia cùng chủ nhân Phiêu Hương Lâu có gì không vui, lại đi đặt một tửu lầu khác cùng hai nhà không quan hệ.”
Trường Phong lĩnh mệnh.
Chủ tớ hai người tách ra như vậy, một người cưỡi ngựa ra khỏi Bình Thành, một người đi phố lớn phồn hoa nhất trong thành tìm hiểu lên.
Đến trưa, Trường Phong cũng tới vệ sở.
Ngụy Chiêm ở doanh trại của chính mình, đang chuẩn bị ăn cơm trưa, hắn cùng Phùng Tắc cùng quan quân xài chung một cái phòng bếp nhỏ, đồ ăn khẳng định tốt hơn so với bọn lính, nhưng cũng chỉ là hơi tinh xảo chút, hai mặn một chay một canh, cũng không có đặc biệt chú ý.
Hai cái thị vệ ở bên ngoài thủ, thông truyền qua, để Trường Phong đi vào.
“Gia, ta đều hỏi thăm rõ ràng.”
“Ân, Lý hai nhà nguyên lai là thế giao, Ân lão thích uống rượu Phiêu Hương Lâu của Lý gia, phàm là muốn mở tiệc chiêu đãi khách nhân, đều sẽ đi Phiêu Hương Lâu đặt bàn tiệc. Có một năm, phu nhân nhà chúng ta mới năm sáu tuổi, Ân lão mang theo phu nhân đi Lý gia làm khách, Lý gia cũng có mấy vị tiểu thư, khi cùng phu nhân chơi đùa không biết nổi lên cái tranh chấp gì, đối với phu nhân xuất khẩu bất kính, chọc tức phu nhân gào khóc. Ân lão giận dữ, mang theo phu nhân đi về, sau lại còn từ các nơi thỉnh danh trù lại đây, mở Cát Tường tửu lầu, đoạt không ít sinh ý của Phiêu Hương Lâu, từ đây hai nhà liền giằng co, bất quá chỉ là chặt đứt lui tới, cũng không có tính kế xấu xa gì.”
Ngụy Chiêm yên lặng nghe, trong đầu giống như xuất hiện hình ảnh Ân thị năm sáu tuổi bị xa lánh, liền giống Hành ca nhi oa oa khóc lớn, trên mặt treo đầy nước mắt.
Đôi mắt nàng vừa lớn lại xinh đẹp, lông mi thật dài, nếu là khóc lên, hẳn là sẽ thực khiến trưởng bối thương tiếc. Giữa tiểu hài tử cãi cọ thôi, Ân lão thế nhưng vì thế mở một tửu lầu, đủ thấy hắn đối với Ân thị sủng ái ra sao.
“Ngươi đính tửu lâu nào?” Ngụy Chiêm hỏi.
Trường Phong nói: “Bình Thành có tam đại tửu lầu, Ân gia Cát Tường tửu lầu hội tụ đồ ăn nổi danh thiên hạ, Lý gia Phiêu Hương Lâu càng am hiểu món ăn bắc địa, xứng với rượu ngon. Còn có một nhà là Anh Thảo lâu, chủ yếu là đồ ăn Hoài Dương, tửu lầu trang hoàng cũng thực lịch sự tao nhã, ta liền ở Anh Thảo lâu đính một nhã gian. Đúng rồi, Anh Thảo lâu còn có một cái đặc sắc, chính là bên trong dưỡng một ít ca cơ am hiểu đàn hát, chuyên môn hầu hạ khách nhân nhã gian, chủ nhân hỏi ta muốn an bài ca cơ hay không, ta nói bọn hắn chuẩn bị, gia nếu là không thích, thời điểm đến đó ta lại cùng chủ nhân nói một tiếng, miễn đàn hát.”
Ngụy Chiêm nghĩ nghĩ, nói: “An bài đi.”
Nếu Anh Thảo lâu có cái đặc sắc này, nhã gian khác chắc chắn có đàn hát truyền ra tới, chỉ bên hắn bên này không có, nhị ca chắc chắn trêu chọc hắn keo kiệt. Lão ngũ mới mười hai, mặc dù nhị ca có cái gì tâm tư hoa hoa, cũng sẽ không ở trước mặt lão ngũ làm bậy, ca cơ ở đây liền chỉ là đàn hát.