Lạc Viễn đang ngồi trong một góc nhà, thưởng thức điếu thuốc mà hắn đã cầm không biết từ bao giờ.
Bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng thời tiết vẫn không tốt lắm, lạnh lẽo và ẩm ướt, sau cơn mưa, trong không khí còn có mùi tanh nồng.
Người trên giường vẫn đang ngủ, nhưng ngủ không ngon, thỉnh thoảng còn rên lên một tiếng đau đớn, phun ra những lời nhảm nhí, giống như đang mơ một giấc mơ lộn xộn nào đó.
Lạc Viễn đưa điếu thuốc trong tay vào miệng, hắn không châm lửa, nhưng vị đắng của thuốc lá vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.
Một lúc sau, Lạc Viễn ngậm điếu thuốc trên miệng đứng dậy, đi đến bên giường nhìn Tang Y đang bị cơn ác mộng hành hạ.
Mái tóc dài rối bời của cô xõa tung, khuôn mặt tái nhợt khó coi vì sốt cao, nhưng hai gò má lại đỏ bừng, thậm chí đôi môi cô hơi hé mở cũng được nhuộm một màu đặc biệt.
Vết thương trên xương đòn đã được xử lý, trên băng gạc trắng, giờ lại chảy ra một ít máu, màu đỏ như lửa như muốn lọt vào tầm mắt của Lạc Viễn. Hắn lặng lẽ nhìn nó một lúc, sau đó cầm lấy thuốc khử trùng và băng gạc ở bên cạnh, từ từ cởi ra, nhẹ nhàng xử lý.
Cơn sốt cao khiến vết thương lở loét viêm nhiễm, dù cẩn thận nhưng ngay khi lọ thuốc chạm vào vết thương, Tang Y đang say giấc đã kêu lên một tiếng đau đớn, cả người cô run rẩy co giật không kiểm soát.
Động tác xử lý vết thương của Lạc Viễn bất chợt dừng lại, trong lòng hắn cảm thấy bồn chồn, điếu thuốc trong miệng dường như càng ngày càng đắng. Hắn hiếm khi chửi thề, lại vứt điếu thuốc nhàu nát đi, lần này Lạc Viễn không quan tâm Tang Y có đau hay không mà chỉ nhanh chóng xử lý vết thương.
Một lúc sau, Lạc Viễn ném miếng gạc dính máu vào thùng rác, quay đầu nhìn người trên giường, cô vẫn còn đang ngủ say, nhưng trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, còn lẩm bẩm không rõ, nghĩ đến cô bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ sợ là khó chịu đến cực hạn.
Lạc Viễn ánh mắt lại dừng một chút, không biết có phải là mê hoặc hay không, nhưng hắn vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán Tang Y.
Đầu ngón tay Lạc Viễn chạm vào vầng trán nóng rực, nhưng bàn tay hắn lại có hơi mát lạnh, những tiếng rêи ɾỉ không thoải mái kia dừng lại một lúc, giống như lữ khách khát nước trong sa mạc, cuối cùng tìm được suối nguồn trong vắt để giải khát.
Ngón tay hắn bao bọc một tia lạnh lẽo, một lúc sau cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu như đốt của cô, Lạc Viễn theo bản năng rút tay về, nhưng sau khi rời đi một giây lại hạ xuống lần nữa.
Đầu ngón tay thô ráp lướt qua lông mày của Tang Y, lướt qua sống mũi cao, rồi lại cọ vào gò má ửng hồng của cô, cuối cùng dừng lại ở đôi môi hơi hé ra, nơi có thể thấy được đôi môi mềm mại cùng chiếc lưỡi hồng của Tang Y.
Đầu óc Lạc Viễn nhất thời trống rỗng, ngay cả cơ thể cũng mất đi chức năng bình thường, ngón tay thô ráp dừng ở khóe miệng cô, thậm chí hắn còn muốn chà xát môi cô.
Chỉ là đôi môi khiến hắn nán lại giờ phút này trở nên lầm bầm, nói những lời vô nghĩa ngắt quãng. Cảm giác ướŧ áŧ bất ngờ cũng khiến Lạc Viễn giật mình, hắn vội vàng rút ngón tay ra, có lẽ là chán ghét, lại xoa ngón tay lên gấu áo.
Tang Y hồ lẩm bẩm nói tiếp:
"Nước... uống nước...”
Dưới cơn sốt cao, Tang Y hẳn là rất khát, cô không ngừng dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi mình, nhưng phản ứng theo bản năng lại khiến Lạc Viễn khó chịu dời ánh mắt đi.