Xuyên Thành Nam Thê Của Đại Thiếu Gia Nhà Họ Lê

Chương 13: Tay trong tay hành sự (H nhẹ)

Trần Mạnh Quân oan ức đến rưng rưng, đôi môi rung rung không nhịn được mà làu bàu

“Nhưng em khó chịu lắm” Giọng cậu lí nhí truyền từ ngực lên khiến tim Lê Minh vừa bực vừa thương

Dịu dàng nâng mặt cậu lên, hàng mi dài của cậu còn động không ít nước mắt, con ngươi tủi thân nhìn hắn, đôi môi đỏ bừng có in vài dấu răng do cậu không nhịn được mà cắn lên

Lê Minh nhìn chầm chầm cái miệng nhỏ không rời, ngón cái niết nhẹ dấu răng be bé hài lòng nghe cậu xuýt xoa hỏi “Khó chịu chỗ nào?”

Trần Mạnh Quân từ nhỏ đã chăm học hành, dù biết bản thân thích nam nhưng ngoại trừ lần đầu tiên mộng tinh ra thì hầu như chưa từng chạm vào phía dưới.

Lúc xuyên đến đây cậu còn chưa đủ mười tám tuổi cái gì tìиɧ ɖu͙© đều không biết, tự an ủi còn chưa kịp làm lần nào nhưng cậu biết rất rõ hiện tại mình muốn gì

Cậu ngượng ngùng tránh ánh mắt của Lê Minh nhưng tiểu Quân phía dưới đã căng đau muốn chết như thúc giục cậu sao còn chưa mở miệng

“Phía… phía dưới” Giọng cậu nhỏ xíu mà nói với Lê Minh

Bản thân dù cũng đã cứng rắn cọ vào mông cậu nhưng Lê Minh không gấp, còn thông thả vui vẻ mà đùa cậu “Phía dưới đâu, em nói rõ hơn chút xem, nói rõ ra anh mới biết giúp em nha”

Trần Mạnh Quân cựa quậy đầu thoát khỏi tay Lê Minh, hắn cực kỳ xấu xa đã biết cậu muốn gì lại còn giả vờ ép cậu nói ra mấy lời mất mặt đó. Đôi mày tinh tế khẽ chau lại, bĩu môi tức giận nhìn hắn.

Lê Minh không cảm nhận được chút uy hϊếp nào từ cậu còn ngoài ý muốn cảm thấy bộ dạng trừng mắt giận dữ này của cậu đáng yêu muốn mạng của hắn. Người trước mắt này hoàn toàn câu hết ba hồn chín vía của hắn đi còn ngây thơ không biết gì, đáng giận

Trần Mạnh Quân muốn tự thân vận động nhưng sờ trước mặt Lê Mình thì cái mặt nhỏ của cậu không biết để vào đâu, tiểu Quân phía dưới không đắn đo nhiều như cậu mà hưng phấn đứng thẳng cọ vào quần áo khiến cậu muốn phát điên. Đối diện với gương mặt đẹp trai không biết ngượng của Lê Minh cậu cắn răng vài lần rồi vùi đầu vào hõm cổ hắn, nhanh lẹ bắt lấy tay hắn đặt vào thân dưới của mình thủ thỉ

“Đây.....ở....ở....ở..đây” Suốt mười mấy năm cuộc đời đây là lần đầu tiên Trần Mạnh Quân thấy xấu hổ đến mức đó nếu mặt đất lúc này có nứt ra một khe hở, cậu sẽ không do dự mà nhảy xuống luôn

Nghe tiếng cười trầm khàn của Lê Minh vang vọng bên tai Trần Mạnh Quân càng thêm ngại ngùng, hai tay ôm chặt cổ hắn mặt càng cố sức vùi sâu trên hõm cổ, cái trán bóng loáng chạm hầu kết khi hắn nghiên đầu, một vài sợi tóc như lưu manh đùa giỡn thiếu nữ mà quét qua da thịt hắn đến mức tâm Lê Minh cũng ngứa ngáy theo

Hơi thở nóng bỏng của cậu nung đỏ cả một mảng da thịt Lê Minh, hắn như trừng phạt mà dùng tay bóp nhẹ vài cái vào dương v*t của Trần Mạnh Quân, tay hắn ở bên ngoài lớp áo xoa tới xoa lui tiểu Quân bé xíu chỉ cần một tay đã nắm trọn mà lên xuống chậm rãi theo tiết tấu

Vải dệt thô ráp cọ vào qυყ đầυ theo chuyển động của tay hắn khiến Trần Mạnh Quân đau xót lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ đó một tay lén lút đưa xuống cởi đai quần, sau đó bắt tay Lê Minh đặt trên tiểu Quân muốn hắn sờ

“Lại...lại tiếp tục động” thấy hắn đã nắm lấy nhưng không động đậy cậu không chờ nổi mà thúc giục, tay cũng cầm tay hắn chuyển động lên xuống hướng dẫn

Đạt được mục đích của mình Lê Minh cũng không tiếp tục hành hạ Trần Mạnh Quân nữa, mà chuyên tâm hoạt động cánh tay phục vụ cậu.

Mắt thấy lỗ tai đỏ bừng của Trần Mạnh Quân kề sát bên môi, Lê Minh liền không kiên nể mà vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ một chút rồi lại cuốn vào miệng gặm gặm vài cái, đầu lưỡi cũng đưa vào trong lỗ tai quấy rầy lát sau lại rút ra đâm vào như động tác giao hợp vô tình mà khớp với tần suất toát lộng dương v*t

Lỗ tai mẫn cảm bị Lê Minh cắи ʍút̼ tiếng nước lép nhép truyền trực tiếp vào màng nhĩ, một ít nước miếng của hắn còn chảy vào trong khiến cả người Trần Mạnh Quân đều run run liên hồi hết “a a” rồi lại “thoải mái quá” mà rêи ɾỉ

Chuyển động đầy tính tìиɧ ɖu͙© của hắn khiến cậu càng dựa sát vào người hắn, eo không nhịn được theo chuyển động tay của hắn mà lắc lư cọ cọ con quái vật dưới háng khiến Lê Minh cũng thở dốc một hồi

Tay Lê Minh bất giác ngưng lại dù Trần Mạnh Quân chủ động cọ eo lên xuống thế nào hắn cũng không động, tiểu Quân đáng thương chảy nước đầy người mà nằm yên trong tay hắn

Trần Mạnh Quân ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lê Minh liền chạm trúng ánh mắt hắn đang nhìn cậu

“Anh cũng khó chịu, giúp anh lấy nó ra” Lê Minh kề sát tai cậu mà nói, hơi nóng phả vào tai hung nóng luôn cả não cậu làm nó không tài nào suy nghĩ được gì khác

Hắn bắt lấy tay cậu đặt lên con quái vật đã tỉnh giấc dưới lớp áo, Trần Mạnh Quân giật mình rụt tay lại nhưng tay hắn vẫn đè chặt tay cậu vào nơi nóng hổi đó

Trần Mạnh Quân lấy can đảm vươn tay thử sờ sờ nơi đó, tiểu Minh như cảm nhận được hành động của cậu mà run run vài cái trả lời

“Hình như nó rất thích em” Giọng nói khàn khàn không che giấu sự thích thú nói với cậu.

Được tiếp thêm động lực Trần Mạnh Quân luồn tay cởi bỏ áo cùng đai lưng cho Lê Minh, mắt len lén nhìn nơi mình sắp chạm vào. Dù không biết bao nhiêu lần cậu nhìn thấy nơi đó của Lê Minh, chạm cũng không ít lần lau chùi thì khỏi phải nói đi nhưng đây là lần đầu tiên cậu đối diện với nó lúc nó thức tỉnh hoàn toàn

Bình thường lúc tắm rửa Trần Mạnh Quân không tránh khỏi vài cái suy nghĩ đen tối lóe lên trong đầu nhưng hiện thực vẫn là quá mới mẻ quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ với tấm chiếu chưa từng trải như cậu

Lúc ngủ say đã rất có cảm giác tồn tại rồi, quả nhiên khi hoàn toàn thức giấc vẫn khiến người ra run sợ, thật sự là lớn đến kinh ngạc

Củ khoai to xấu xí này không hề giống Lê Minh chút nào, bề ngoài hắn nho nhã xinh đẹp một nụ cười ánh mắt cũng khiến người ta lòng dạ không yên. Vậy mà dương v*t phía dưới, cả tay cậu cầm cũng không hết, qυყ đầυ màu tím bóng lưỡng nhô cao, phía trên còn phủ một lớp nước trong suốt khả nghi, càng khiến nó bóng nhẫy dính dớp dữ tợn hơn, quanh thân hiện lên hình dáng gân xanh đan chéo gồ ghề kéo dài đến sâu trong đám lông rậm rạp. Thân gậy đậm màu hơn da Lê Minh chút nhưng cũng rất hài hòa với con người hắn nhìn chung rất mạnh mẽ rất có khí thế nam nhân

Cậu quan sát một hồi thứ trong tay mình, khẽ chuyển động lên xuống một chút liền nghe được tiếng thở dài thỏa mãn của Lê Minh

Trần Mạnh Quân nuôi Lê Minh thời gian qua thêm tâm lý gà mẹ vốn có, chỉ muốn mang những thứ tốt đẹp nhất cho hắn, nghe ra sự thoải mái không ít của hắn cậu không ngần ngại mà chuyển động nhanh hơn

Lê Minh nhìn ra tâm ý cậu liền vui như mở cờ trong bụng, bắt lấy tay cậu tay siết eo kéo cậu sát vào người mình để hai cậu nhóc phía dưới cùng một chỗ chào hỏi nhau, tay hắn bắt lấy tay cậu cùng chuyển động

Trần Mạnh Quân nhìn hình ảnh đối lập giữa hai bé nhà mình mà nóng cả mặt, lại vùi đầu vào ngực Lê Minh hít thở tay không ngừng nương theo chuyển động của hắn xoa bóp mang lại kɧoáı ©ảʍ cho nhau

Lê Mình nhìn cậu ngại ngùng cứ vùi đầu vào l*иg ngực hắn, đưa tay nâng mặt cậu lên kéo sát lại gần mình, Trần Mạnh Quân thấy hành động của Lê Minh liền tự giác nhắm mắt lại chờ đợi khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau thì hắn ngừng lại, Trần Mạnh Quân chờ một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì he hé mắt ra lén nhìn

Bắt gặp hành động của cậu Lê Minh cười khẽ, đôi môi mấp máy hơi thở phả vào trên cánh môi cậu ngưa ngứa

“Hôn anh đi” Hắn nhìn vào mắt cậu, nói chậm rãi từng từ một để hơi thở bản thân phủ lên môi đỏ, theo nhịp hô hấp tan vào hơi thở cậu hòa thành một rồi lại được cậu hít vào phổi

Đôi môi bị hơi thở làm cho ngứa ngáy, khẽ động đậy sau đó không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà lại gần chạm vào môi hắn

Chạm khẽ rồi rời đi từng cái một, chạm rồi lại chạm, cái sau lâu hơn cái trước chạm đến lúc Lê Minh hết kiên nhẫn đè chặt đầu cậu lại môi mở ra vươn lưỡi liếʍ láp toàn bộ đôi môi cậu, đến khi mỗi một đường vân môi đều đọng lại nước miếng mình mới hài lòng tách ra đôi môi mọng đi vào giữa hai hàm răng tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương

Trần Mạnh Quân bị kiềm chặt trong lòng, hơi thở bị cướp lấy, đầu lưỡi bị hút tê dại, nước bọt không kịp nuốt mà tràn ra giữa bốn cánh môi. Cậu dè dặt chuyển động lưỡi đáp trả càng khiến Lê Minh điên cuồng gặm cắn lưỡi cậu, lưỡi hắn rà soát hết toàn bộ khoang miệng, để lại nước miếng của mình trong miệng cậu như đánh dấu chủ quyền rồi hút thật mạnh cái lưỡi nhỏ khiến Trần Mạnh Quân không nhịn được mà nuốt xuống toàn bộ chất lỏng hắn để lại

Hai đầu lưỡi quấn quýt anh cọ em em xát anh một lúc lâu cũng chưa buông ra. Lê Minh câu lấy đầu lưỡi Trần Mạnh Quân mυ'ŧ mát đến khi nó đỏ tươi như bị bỏng, sau đó kéo ra khỏi khoang miệng cậu ở giữa không trung dùng lưỡi mình xoay vòng lưỡi cậu như đang liếʍ kem que mà đảo tới đảo lui hứng toàn bộ nước miếng của cậu nuốt hết vào bụng. Lại có qua có lại mà há to mồm ngoạm cả cái lưỡi cậu vào miệng hắn mà nhấm nháp từ từ, hướng dẫn cậu chơi đùa với đầu lưỡi hắn, uống vào từng ngụm nước miếng đã trộn lẫn của cả hai.

Lê Minh một mình một lưỡi công chiếm thành công thành trì quân địch, đánh tới khi quân lính của Trần Mạnh Quân tan rã trong lúc quân tình hoảng loạn thì bắt luôn thủ lĩnh mang về quân doanh từ từ hưởng dụng hết mật ngọt mà cậu tiết ra

Đến khi Trần Mạnh Quân sắp ngất đi vì thiếu oxi, cậu như cầu cứu mà dùng bàn tay không còn bao nhiêu sức lực đẩy hắn ra. Lê Minh thấy cậu đáng thương mới không nỡ mà buông tha cho đôi môi bị hút sưng lên, còn chưa đã thèm mà liếʍ hết nước miếng bên khóe miệng cậu

Chờ Trần Mạnh Quân khó khăn bình phục hô hấp hút lấy từng ngụm khí, Lê Minh mắt không một giây nào rời khỏi cánh môi bị mình cắn vừa đỏ tươi trên đó toàn bộ đều là dấu răng và nước miếng của hắn. Vì hít thở bằng mũi không đủ Trần Mạnh Quân dùng luôn cả miệng để hút khí, làm lấp ló đầu lưỡi vừa trải qua chinh chiến không chút ý thức nguy hiểm kia Lê Minh không chờ được cúi đầu xuống tiếp tục hưởng dụng bữa ăn ngon lành của mình

Sau đó chỉ còn nghe được tiếng nước nhóp nhép do môi lưỡi chạm nhau, xen lẫn là tiếng thở khó khăn của Trần Mạnh Quân, tiếng khóc nấc do kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng vài tiếng rên khẽ không may lọt ra giữa bốn cánh môi ướŧ áŧ

Lê Minh càng hôn càng điên cuồng, bất kể thứ gì trên người Trần Mạnh Quân đều đang kêu gào quyến rũ hắn. Hắn muốn hấp thụ tất cả của cậu dù là nước miếng ngọt ngào hay âm thanh rêи ɾỉ sung sướиɠ đều được hắn ăn ngấu nghiến như người lâu ngày bị bỏ đói mà không sao rời mắt khỏi mỹ thực trước mắt, không chừa lại một xíu cho kẻ nào khác

Tay phía dưới tăng nhanh chuyển động cả người Trần Mạnh Quân căng thẳng, âm thanh cao trào giữa môi lưỡi bị Lê Minh nuốt vào bụng, tiểu Quân đáng thương bị ức hϊếp ướt nhẹp mà khóc thút thít. Sau khi cậu cao trào tay hắn vẫn không dừng lại khiến cao trào kéo dài, kɧoáı ©ảʍ khủng bố tấn công mọi giác quan Trần Mạnh Quân chiếm cứ toàn bộ đầu óc cậu

Sau hơn trăm cái chuyển động hắn gầm nhẹ bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn lên không trung rồi rơi trên qυყ đầυ của Trần Mạnh Quân khiến lỗ tiểu bị bỏng mà cao trào một lần nữa. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cả hai hòa cùng một chỗ trộn lẫn không biết là của ai

Sau khi bắn xong hai người thỏa mãn ôm nhau tận hưởng cảm giác sau cao trào. Trần Mạnh Quân cao trào liên tiếp mấy lần ngay cả một ngón tay cũng động không nổi nằm bẹp dí mặc kệ Lê Minh vừa hôn tóc cậu vừa đưa móng vuốt sờ loạn khắp người cậu

Trần Mạnh Quân sau khi bình phục hô hấp nhớ lại hành động mời gọi của mình mặt vừa hạ nhiệt tức khắc nóng lại. Cậu biết bản thân thích Lê Minh, do ngoại hình của cậu quá nổi bật nên trước giờ cậu không cảm thấy có ai thực sự khiến bản thân cảm thấy rung động chỉ bằng vẻ ngoài cho đến khi gặp Lê Minh, ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn cậu đã bị vẻ đẹp và sự yếu đuối của hắn thu hút.

Cảm xúc của Trần Mạnh Quân rất phức tạp cậu muốn giúp đỡ hắn, che chở hắn, muốn hắn khỏe mạnh mà giẫm đạp người khác dưới chân, lấy lại được dáng vẻ vốn thuộc về hắn nhưng nếu hắn cứ nằm đó mọi việc đều cần có cậu giúp cậu cũng không phiền lòng

Mỗi ngày hầu như đều dán chung một chỗ với Lê Minh nhưng Trần Mạnh Quân không hề chán ghét, mà cảm xúc rung động ngày một nhiều hơn khi thấy hắn tiến bộ từng ngày tìm lại được tự tin của bản thân

Đêm nào nằm ngủ cạnh Lê Minh đầu cậu cũng xuất hiện một vài suy nghĩ không đứng đắn, thậm chí gần đây cậu luôn mơ thấy cậu cùng Lê Minh thân thiết, tay hắn sờ khắp nơi trên cơ thể cậu, vuốt ve âu yếm cậu mỗi đêm

Vào sáng sớm khi tỉnh dậy, Trần Mạnh Quân sẽ nằm trong lòng Lê Minh mà xoắn xít một hồi lâu loại bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mới có thể đường hoàng làm việc khác

Vậy nên khi nãy bị tên Trương Đông đυ.ng chạm, cậu lập tức thấy tức giận nhưng phần nhiều là ghê tởm vì người chạm vào cậu không phải Lê Minh

Cho đến khi Lê Minh vì cậu mà tức giận Trần Mạnh Quân mới thấy dễ chịu hơn đôi chút, không những không từ chối mà còn hùa theo động tác của hắn

Do vốn dĩ bản thân thích hắn ngay từ đầu nên suy nghĩ hay hành động của cậu đều không bài xích Lê Minh. Nhưng Lê Minh thì không phải vậy hắn là nam nhân sắt thép lúc trước còn cưới vợ, đυ.ng chạm cậu có thể là do lòng tự trọng bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ vì hiện tại cậu chính là phu nhân của hắn mà

Ai mà không nổi khùng khi phu nhân mình bị người khác đùa giỡn trước mặt mình chứ, dù phu nhân là nam hay nữ thì cũng vậy thôi, sao mà chịu được việc đồ của mình bị người khác vấy bẩn chứ

Suy nghĩ đến đó tâm trạng của Trần Mạnh Quân tệ hết mức, làm cũng đã làm rồi, cậu cũng không yêu cầu Lê Minh thích cậu hay chịu trách nhiệm gì nhưng làm sao cậu dám đối mặt với hắn đây. Trần Mạnh Quân bị suy nghĩ của mình chọc đến tủi thân

Lê Minh nghe tiếng sụt sịt của cậu, trên vai truyền đến ẩm ướt liền hoảng hốt mà nâng mặt cậu lên, sợ bản thân khi nãy hấp tấp quá đã dọa bảo bối nhỏ

Hắn nhìn mặt đầy nước mắt của Trần Mạnh Quân tim mềm như nước, rối rít xin lỗi “Bé ngoan, đừng khóc anh xin lỗi, anh dọa em sợ sao, đừng khóc mà”

Vừa nói tay hắn lúng túng không ngừng mà lau nước mắt giúp cậu, càng lau nước mắt càng nhiều, lau thế nào cũng không hết, hắn hoảng muốn điên rồi

Thấy nét mặt gấp gáp của hắn Trần Mạnh Quân không hiểu sao lại rất muốn cười, sau không nhịn được mà thật sự cười lớn một tiếng

Vẻ mặt vừa khóc vừa cười của cậu chọc Lê Minh ngứa ngay lại ngọt ngào, hắn ngừng lau nước mắt cậu, dùng hai tay ôm lấy mặt cậu nghiên đầu hôn môi cậu

Cậu im lặng đón nhận nụ hôn của hắn, cái hôn nhẹ nhàng không mang chút tìиɧ ɖu͙© chỉ như hai con tim không bến bờ vô tình gặp nhau truyền cho nhau chút hơi ấm

“Thích không?” Hắn dùng ngón tay cái vuốt ve đôi gò má đỏ bừng, nhìn vào đôi mắt còn vẻ mê mang của cậu hỏi

Trần Mạnh Quân ngượng đến mức không dám nhìn mặt Lê Minh lại vô thức dùng mặt cọ vào lòng bàn tay hắn cọ đến tim hai người đều mềm nhũng ra mới thôi

- ---------------------------------------------

Tui trả chương H nhá

Cám ơn mấy bà an ủi tui nhiều nha, iu thương ạ!