Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia

Chương 3

Thôi Mộ Lễ thanh âm vừa vang lên, trong viện tức khắc im ắng.

Lãm Hà cùng Phất Lục cứng đờ thân mình, chỉ còn một đôi tròng mắt khẽ động, nhanh như chớp mà bốn mắt nhìn nhau.

Nói nói xấu nhị công tử sau lưng bị bắt tại trận giờ phải làm sao? Làm sao bây giờ! Sau lưng bàn tán chuyện của tử sẽ bị phạt đánh gậy!

Hai người sợ hãi không biết làm sao, cực có ăn ý mà quay đầu nhìn về phía tiểu thư nhà mình, trong mắt chứa đầy chờ đợi.

Tiểu thư, chúng ta là vì ngài mới phạm sai, ngài cũng không thể mặc kệ!

Hết lỗ tai lùng bùng, giờ Tạ Miểu chịu đến cái nhìn nóng bỏng của hai nha hoàn. Nàng có vẻ thực trấn định, một tay chống ghế dài đứng dậy, nhặt lên khăn lụa rồi mới hướng cửa nhìn lại, “Đa tạ Thôi biểu ca quan tâm.”

Thanh âm của nàng còn mang theo khàn khàn vì chưa khỏi bệnh, thái độ có lễ mà xa cách, chỉ cảm tạ, lại không có ý mời bọn họ tiến vào.

Không đợi Thôi Mộ Lễ phản ứng, Tùng Chi đã xông đi lên, “Biểu tiểu thư, hôm nay công tử cố ý mua Bát Trân Trai điểm tâm đến thăm ngươi.”

Hắn ưỡn ngực vẻ mặt kiêu căng, đã đoán trước đến sau khi biểu tiểu thư nghe được lời này sẽ mừng như điên cùng ân cần, nhưng mà đợi chờ, chỉ nghe nàng phân phó nha hoàn nói: “Còn không mau đi xách đồ vật.”

Phất Lục tiến lên xách đi hộp đồ ăn rồi lui về phía sau, Lãm Hà bỗng nhiên đột nhiên nhanh trí, “Nhị công tử trước cùng tiểu thư ngồi một lúc, nô tỳ đi chuẩn bị trà.”

Tạ Miểu ngăn lại nàng, vừa định nói chuyện liền nghe Thôi Mộ Lễ nói: “Được.”

Nói đến mức này, Tạ Miểu chỉ phải buông tay, khách khí nói: “Thôi biểu ca mời ngồi.”

Ai đều không có đề chuyện vừa rồi, người bị nói xấu không thèm để ý, người nói xấu người khác cũng mặt không đỏ tâm không nhảy.

Trong viện chỉ bày hai ghế gỗ dài, Thôi Mộ Lễ tùy ý chọn một cái ngồi xuống. Tạ Miểu ngồi ở một ghế khác, ngước mắt lên thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình.

Vì bị bệnh vài ngày, sắc mặt nàng cũng không tốt, gương mặt không son phấn oánh bạch không tì vết, lộ ra chút tái nhợt, chỉ có chóp mũi hồng hồng, xem rất giống chú mèo con mà Thôi Mộ Lễ thấy ở chợ cách đây mấy ngày.

Tạ thị lần này nói cũng không có khoa trương, nàng xác thực bị bệnh, không giống dĩ vãng có vẻ giả ốm yếu.

Thôi Mộ Lễ hỏi: “Có khá hơn?”

Trước mắt hỏi chuyện chính là 18 tuổi Thôi Mộ Lễ, Tạ Miểu nghĩ đến lại là đời trước Thôi Mộ Lễ. Chỉ là dần dần, mặt của hai người trùng hợp, lại phân biệt không ra khác nhau.

Đúng rồi, vô luận là Thôi Mộ Lễ của đời này, hay là kiếp trước, nàng đều không nghĩ lại cùng hắn có liên lụy.

Tạ Miểu trả lời: “Chỉ là hơi nhiễm lạnh, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”

Thôi Mộ Lễ chú ý tới, trong nháy mắt, ánh mắt của nàng có sóng gió mãnh liệt, thực mau lại quay về bình tĩnh. Đôi mắt trước kia chất chứa rất nhiều cảm xúc, hiện nay chỉ còn yên tĩnh như mặt hồ.

Tạ Miểu tựa hồ vô thanh vô tức thay đổi, nhưng mặc kệ thế nào, tóm lại cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Thôi Mộ Lễ hoàn thành nhiệm vụ mà Thôi Sĩ Thạc giao cho, ngắn gọn thăm hỏi xong liền đứng dậy cáo từ. Tạ Miểu cũng chẳng thèm tiễn ra cửa, Thôi Mộ Lễ trước khi đi liếc mắt nhìn lại thì thấy nàng đang lười biếng mà nằm trở về ghế dài.

Chờ đến Lãm Hà cùng Phất Lục trở về, trong viện sớm không thấy Thôi Mộ Lễ cùng Tùng Chi tung tích.

Lãm Hà bưng khay tay có chút run, “Tiểu, tiểu, tiểu thư, nhị công tử có phải hay không nổi giận?”

Phất Lục thấy Tạ Miểu sắc mặt như thường, nhẹ nhàng thở ra nói: “Nhị công tử đọc sách thánh hiền, có quân tử phẩm chất, sẽ không theo chúng ta so đo.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lãm Hà đem trà bánh mang lên bàn nhỏ, gắp khối bánh đậu xanh đặt ở cái đĩa đưa cho Tạ Miểu, “Tiểu thư mau nếm thử, đây chính là nhị công tử cố ý đi Bát Trân Trai mua điểm tâm.”

Bát Trân Trai điểm tâm cực kỳ nổi danh, mỗi ngày hạn lượng hai trăm phần, giờ Mẹo mở bán, bán xong là hết, nghe nói đều phải giờ sửu đi xếp hàng mới có thể mua được!

Lãm Hà cảm thấy chính mình mới vừa rồi sơ ý: Nhị công tử mặt lạnh tim nóng, kỳ thật đối tiểu thư rất quan tâm!

Tạ Miểu cũng không thèm nhìn tới liền nói: “Ta không thích ngọt, hai người chia nhau ăn đi.”

Lãm Hà cùng Phất Lục từ nhỏ hầu hạ Tạ Miểu, tự nhiên biết nàng không thích đồ ngọt, nhưng đây chính là nhị công tử đưa tới, dĩ vãng mặc dù không thích, nàng cũng sẽ ăn hết.

Lãm Hà không tâm không phổi, cũng không nghĩ nhiều mà vui vẻ ăn.

Phất Lục âm thầm nhíu mày, hỏi: “Tiểu thư như thế nào không lưu nhị công tử ngồi thêm một lúc?”

Tạ Miểu nói: “Thôi biểu ca rất bận.”

Dứt lời đem khăn tay đắp lên mặt, lại mơ mơ màng màng phơi nắng.

Thôi Mộ Lễ đi thăm Tạ Miểu tin tức rất mau truyền tới trong tai Tạ thị, nàng cảm thấy chuyện tốt không xa, đang muốn cùng Tạ Miểu vạch ra tốt đẹp tương lai, lại nghe Tạ Miểu nói: “Con ngày gần đây tâm thần không yên, muốn đi am Thanh Tâm ở vài ngày."

Lời này lại khiến cho Tạ thị suy nghĩ, nhớ tới nàng nửa tháng này liên tiếp không thuận, liền sảng khoái đáp đồng ý, “Đi đi, ở mấy ngày cho khỏe lại rồi trở về.”

Tạ Miểu muốn nói lại thôi.

Kỳ thật nàng còn nhiều điều muốn nói, nàng còn muốn nói: Cô à, hồng trần thế tục quá mệt mỏi, con muốn xuống tóc đi làm ni cô, nhưng Tạ thị hẳn là sẽ cho rằng nàng trúng tà, trực tiếp đem nàng trói lại.

Tạ Miểu yên lặng rơi lệ: Có cái cường thế lại có khả năng cô ruột phải làm sao đây?

Nàng cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt trở lại, trong lòng lại nghĩ đến biện pháp khác: Thỉnh thoảng liền đi am Thanh Tâm ở vài ngày, lại nửa tháng, lại mấy tháng…… Như thế tuần tự lấn dần, cô rồi cũng sẽ quen.

Liền như nàng, kiếp trước cũng không phải người tin phật, đến cuối cùng cũng quen ngồi tĩnh tọa trong phòng nhang khói lượn lờ.

Tích lũy tháng ngày, đều sẽ thói quen.

Trước khi đi, Tạ Miểu đi bái kiến Thôi lão phu nhân. Trừ bỏ đại phu nhân Lý thị, con dâu Phùng thị cùng nhi tử về nhà thăm người thân, mấy phòng phu nhân và tiểu thư đều ở.

Thôi lão phu nhân đã cao tuổi, đầy đầu tóc bạc, mặt mũi hiền lành. Nàng ngồi ở trên ghế gỗ đỏ lót đệm mềm, Tam phu nhân Ngô thị chính giúp nàng xoa bóp bả vai, đại phu nhân Lý thị ngồi ở một bên xem khăn thêu, vài vị tiểu thư thì vây quanh tổ mẫu ríu rít.

Thôi Tịch Quân đem khăn mới vừa thêu xong đưa đến Thôi lão phu nhân trước mặt, “Tổ mẫu, người xem con thêu hai mặt mẫu đơn, so với trước kia có tiến bộ không?”

Thôi Tịch Dung thò lại gần xem, vui đùa nói: “Tịch Quân tỷ tỷ không nói, muội còn tưởng là tỷ thêu mào gà á!”

Thôi Tịch Ninh khóe môi cong lên, lời lẽ chính đáng nói: “Nói bậy, chỗ nào giống mào gà, rõ ràng là thiêu thân rớt cánh, đều rơi xuống tranh thêu của Tịch Quân!”

Thôi Tịch Quân ôm Thôi lão phu nhân cánh tay, giả vờ tức giận nói: “Tốt lắm mấy người này, dám liên hợp lại giễu cợt người ta. Tổ mẫu mau giúp con giáo huấn bọn họ.”

Thôi lão phu nhân nghe mấy cháu gái cười đùa, khóe miệng sủng nịch cười, “Được rồi, không được giễu cợt Tịch Quân, nó có thể thêu được như vậy cũng không dễ, các con phải khích lệ nó chút.”

Nhỏ nhất Thôi Tịch Dao vừa nghe, vội vàng đem trong tay bánh mè đưa cho Thôi Tịch Quân, “Tịch Quân tỷ tỷ, đây là tổ mẫu cố ý lưu cho muội điểm tâm, tỷ thêu đẹp nên muội thay tổ mẫu khen thưởng.”

Thôi Tịch Quân dùng tay, béo nhẹ nàng mũi, “Đã là tổ mẫu để lại cho muội, tỷ không cần đâu, muội cứ ăn hết đi .” Lại dẩu miệng làm nũng,” tổ mẫu chỉ đối tốt với tịch dao , đều không chuẩn bị điểm tâm cho chúng con. “

Thôi lão phu nhân ôm nàng, “Đều có đều có, đợi lát nữa ở lại dùng cơm, mỗi người đều có.”

Tạ thị vào cửa, thấy trong phòng thật là náo nhiệt, cười nói: “Mẫu thân nếu lưu cơm, cũng không thể thiếu phần của con.” Lại dắt ra Tạ Miểu sau lưng nàng, nói: “A Miểu cũng tới, nàng bệnh vừa khỏi liền nói muốn tới thỉnh an mẫu thân.”

Tạ Miểu tầm mắt xẹt qua phòng trong mọi người, cuối cùng ngừng ở trên người Thôi lão phu nhân, mỉm cười hành lễ, “Tổ mẫu, A Miểu tới thỉnh an người.”

Hành lễ xong, lại hướng trong phòng những người khác chào hỏi.

Lý thị cùng Ngô thị rất là hòa khí, vài vị Thôi gia tiểu thư tươi cười nhạt chút, đặc biệt Thôi Tịch Quân, mặt mày lập tức bịt kín một tầng băng sương.

Thôi lão phu nhân từ ái nói: “Tốt lắm, con bị bệnh hồi lâu, có khá hơn không? Tới bên người tổ mẫu để ta nhìn xem nào.”

Tạ Miểu ngoan ngoãn tiến lên, để nàng dắt tay tinh tế xem, "Nhờ có cô mẫu dốc lòng chăm sóc, con đã gần khỏe hẳn.”

Thôi lão phu nhân vỗ tay nàng, “Vẫn là gầy chút.” Lại phân phó nha hoàn nói: “Làm phòng bếp hầm chút canh sâm, giữa trưa cho Miểu Nha đầu bồi bổ.”

Nha hoàn thưa vâng, biểu tình của Thôi Tịch Quân càng thêm khinh thường.

Bệnh cũng chưa khỏi liền đến làm nũng tổ mẫu, thật là làm ra vẻ!

Tạ Miểu đem hết thảy đều xem ở trong mắt, đổi làm kiếp trước, nàng sẽ làm bộ không có việc gì, học Thôi gia tiểu thư làm nũng với thôi lão phu nhân để được yêu thương cùng quan tâm. Nhưng mà nàng hiện giờ hồn lại là Tạ Miểu của nhiều năm về sau, người trở thành chủ mẫu của Thôi gia, đối với này đó hư vô mờ mịt yêu thương, sớm đã nhìn thoáng.

Bình tĩnh mà xem xét, Thôi lão phu nhân là người rất tốt. Thôi gia không được nạp thϊếp, Thôi gia tam phòng đều là từ nàng sinh ra. Thôi lão phu nhân cũng không có ỷ vào thân phận ức hϊếp con dâu, lại thoải mái nhường quyền quản gia. Chỉ là con dâu cả Lý thị bệnh tật ốm yếu, con dâu thứ 3 lại quá mức ôn hòa, nên quản gia quyền rơi xuống Tạ thị, người có khả năng, lại nhạy bén nhất.

Thôi lão phu nhân coi trọng Tạ thị, cũng đáng thương Tạ Miểu tuổi nhỏ tang phụ tang mẫu, đối nàng cũng có phần thật lòng yêu thương. Vì thế, Thôi Tịch Quân hay cáu kỉnh, ghen tị vì không hiểu được rằng, dù sao cũng không phải máu mủ huyết thống, nên tình thương của bà dành cho Tạ Miểu không bao giờ bằng dành cho cháu gái ruột.

Thôi Tịch Quân không ưa Tạ Thị nên đối Tạ Miểu cũng chẳng có cảm tình, chuyện này kéo dài rất nhiều năm.

Tạ Miểu không quan tâm, nàng tới là vì chuyện khác, “Tổ mẫu, A Miểu hôm nay tới xin phép người.”

Thôi lão phu nhân nói: “Ồ, con muốn làm gì”

Tạ Miểu nói: "con muốn đi am Thanh Tâm ở vài ngày.”

Tạ thị nói tiếp: “Là con thấy A Miểu ngày gần đây luôn không thuận lợi, không bằng đi trong am ở vài ngày, nghe một chút Phật Tổ Phạn âm, dưỡng dưỡng thân mình.”

“Cũng tốt.” Thôi lão phu nhân tháo xuống tử đàn Phật châu đeo trên tay nhiều năm, đưa cho Tạ Miểu, “Con cứ an tâm đi ở đó vài ngày, ta chờ con trở về.”

Tạ Miểu tất nhiên là biết giá trị của vòng Phật châu này, đời trước, nàng cũng được tặng chiếc vòng này, không nghĩ tới kiếp này sớm 5 năm.

Nàng không có khách sáo, ngoan ngoãn nói lời cảm tạ, “Đa tạ tổ mẫu.”

Một đám người vô cùng náo nhiệt cùng ăn cơm, ăn xong, Tạ Miểu mấy tiểu bối trước tiên lui ra.

Đợi đến chỗ không người, Thôi Tịch Quân nóng lòng mở miệng châm chọc: “Thật là làm khó Tạ biểu tỷ, đang bệnh nhẹ còn kiên trì đi thỉnh an tổ mẫu. Không biết còn tưởng rằng tỷ là cháu ruột, chúng ta mới là nửa đường nhận nuôi.”

Nàng lạnh lùng cười, không chút nào che lấp lời nói ác ý.

Thôi Tịch Ninh là người ổn trọng và lớn tuổi nhất trong đám tỷ muội, hơi hơi nhíu mi gọi, “Tịch Quân.”

Thôi Tịch Quân chẳng hề để ý nói: “Tỷ tỷ tha thứ, tổ mẫu tặng cho nàng chuỗi phật châu đã đeo năm sáu năm, muội thấy khó chịu nên mới nói.”

Dứt lời không để ý tới mọi người, cùng nha hoàn rời đi.

Thôi Tịch Ninh đối cái này đường muội thật là bất đắc dĩ, hướng Tạ Miểu áy náy nói: “Tịch Quân nhanh mồm nhanh miệng, Tạ biểu muội đừng chấp với nàng.”

Tạ Miểu cười cười, "Muội sẽ không.”

Thôi Tịch Quân tuy khi còn bé tang mẫu, nhưng gia đình hòa thuận, phụ huynh sủng ái, nuôi thành tùy hứng, xúc động tính tình cũng không ngoài ý muốn. Ở Thôi gia, mọi người yêu nàng, bao dung nàng, đây là nàng phúc khí.

Tạ Miểu đã từng thực hâm mộ, nếu có thể, nàng cũng muốn giống như Thôi Tịch Quân. Nhưng đồng thời nàng cũng biết, tính tình này của Thôi Tịch Quân sớm muộn cũng mang đến tai họa cho nàng, thậm chí cả Thôi gia. Mặc dù, huynh trưởng của nàng Thôi Mộ Lễ cuối cùng cũng sẽ giúp nàng giải quyết êm thấm, nhưng đã tạo thành thương tổn vẫn vô pháp vãn hồi.

Đây là Thôi Tịch Quân nhân sinh, nàng cần chính mình thừa nhận.

Thôi Tịch Ninh dẫn Thôi Tịch Dao, Thôi Tịch Dung đi phía trước, làn váy sắc vàng nhạt như gợn sóng tản ra.

Tạ Miểu nghĩ đến kiếp trước kết cục của Thôi Tịch Ninh, nghĩ lại chính mình cùng Thôi Tịch Quân, không khỏi trong lòng buồn bã.

Thế nhân là bể khổ, ai có thể độ đây?

Hết chương 3.