Sau một đêm vui vẻ, Hạ Hoan và Cố Quyết cuối cùng cũng chịu dừng lại. Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, Hạ Hoan hai chân kẹp lấy eo của Cố Quyết, dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn ở trong cơ thể Hạ Hoan không ra ngoài. Không biết từ khi nào, sau mỗi lần hai người làʍ t̠ìиɦ, Cố Quyết đều đem dươиɠ ѵậŧ của mình cắm vào trong cơ thể Hạ Hoan rất lâu. Hạ Hoan cũng yêu cái cảm giác bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người hòa quyện, gắn kết với nhau.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ được chạm khắc, để lại những vệt lốm đốm trên khuôn mặt của hai người đang ngủ trong vòng tay nhau. Khi Hạ Hoan mở mắt ra, thứ nàng nhìn thấy đầu tiên là Cố Quyết được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng.
Khuôn mặt tuấn tú của thiếu gia tỏa ra một tầng ánh sáng khiến nàng cảm thấy nhất thời bị mù.
Hình ảnh tuyệt đẹp như vậy liệu có biến mất?
Cảm giác như vậy đột nhiên ập đến trong lòng khiến Hạ Hoan kinh hãi vươn tay vuốt ve mặt hắn, cảm thụ nhiệt độ trên cơ thể hắn, rốt cục chỉ có như vậy mới khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Hạ Hoan.” Cố Quyết nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng, hắn mở mắt ra, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Nhịp tim của Hạ Hoan đột nhiên chậm lại, nàng chậm rãi tiến gần đến môi hắn hôn nhẹ một cái, cười nói: "Chào buổi sáng, thiếu gia."
Mật huyệt đột nhiên bị căng đầy, nụ cười trên mặt Hạ Hoan biến mất, cúi đầu nhìn nơi hai người còn đang giao nhau, nàng có thể nhìn rõ bụng dưới của mình đang phồng lên với tốc độ nhanh chóng. Trong chốc lát, trên bụng dưới của nàng lộ ra một cái chày dài ngạo nghễ, hồi lâu không thuyên giảm.
“Thiếu gia, ngài sao vậy?” Tối hôm qua hắn dày vò nàng cả đêm, nàng vốn tưởng rằng hắn hẳn là chán ngấy, không nghĩ tới sáng sớm lại có phản ứng.
Đột nhiên Cố Quyết áp Hạ Hoan ở dưới thân, hắn hôn lên môi nàng tỏ vẻ đáng thương "Hạ Hoan, ta làm sao có thể đủ? Vô luận trăm lần, ngàn lần, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ luôn là ta, không nhịn được." Sau đó, hắn di chuyển dươиɠ ѵậŧ quấy nhiễu mật huyệt của Hạ Hoan, hết đợt này đến đợt khác.
"Hạ Hoan, nàng muốn cái gì sao?" Cố Quyết ôm Hạ Hoan trên giường không chịu dậy, giọng nói nhẹ nhàng như mời gọi.
“Dạ vâng.” Hạ Hoan nhích lại gần Cố Quyết, tựa đầu vào ngực hắn, hai tay ôm chặt eo hắn.
"Nói thiếu gia nghe nàng muốn gì?"
"Thiếu gia, Hạ Hoan muốn ngươi."
"Tiểu cô nương" Cố Quyết nhéo mũi nàng "Đêm qua nàng còn chưa đủ sao? Được, ta chiều nàng" Thấy Cố Quyết thật muốn cùng nàng làm lại, Hạ Hoan sợ hãi, vội vàng giải thích: "Không, ý tứ không phải như vậy. Thiếu gia, Hạ Hoan... ý tứ của Hạ Hoan là muốn vĩnh viễn ở bên cạnh thiếu gia, không đi đâu cả." Thắt lưng của nàng suýt chút nữa gãy rồi, sao có thể làm tiếp đây?
"Phì" Cố Quyết cười khúc khích.
Hạ Hoan thất vọng cúi đầu "Không thể sao?"
"Ngu ngốc, nàng đương nhiên có thể ở bên cạnh ta." Cố Quyết xoa đầu nàng, hôn lên môi nàng, tiếp tục nói: "Trừ đó ra, nàng còn muốn cái gì?"
“Không.” Hạ Hoan ôm Cố Quyết, giấu đi nước mắt, không để hắn nhìn thấy “Ở bên cạnh thiếu gia là điều Hạ Hoan muốn nhất.”
"Hạ Hoan, ngoại trừ ta, nàng thích cái gì?" Cố Quyết tựa hồ không nghe thấy nàng nói cái gì, tiếp tục cố chấp hỏi, lấy khí thế muốn ép hỏi nàng.
Hạ Hoan cười ngọt ngào, muốn hắn đối xử tốt với cô! Sau khi nghĩ về điều đó, Hạ Hoan khao khát nói: "Thiếu gia, chúng ta hãy làm một chiếc xích đu được không." Đây là giấc mơ thuở nhỏ của Hạ Hoan, mong muốn như vậy đã khắc sâu trong trái tim nàng đến tận bây giờ.
“Được.” Nhìn Hạ Hoan tràn đầy hy vọng trên mặt, Cố Quyết thầm nghĩ, tiểu cô nương nhất định từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, từ nay về sau, hắn nhất định sẽ đối tốt với nàng.