Vạn Nhân Mê Bị Đám Chính Công Chơi Hỏng

Quyển 1 - Chương 14.1: Bị Tiểu Thúc Của Tra Công Ꮆiαи ᗪâʍ Huyệt̠, Trứng Rung Ꮯôn Ŧhịt̠ Cùng Đỉnh Đáy Huyệt (H++)

Sống lưng dán sát vào mặt tường sứ lạnh lẽo, Lộc Minh nghiêng người, cậu rướn cao chiếc cần cổ thiên nga thon dài trắng nõn, nửa thân bên dưới chỉ được chống đỡ bởi một cây côn ŧᏂịŧ, nó thô to nóng bỏng, gân guốc tím đỏ đang thao ra lộng vào.

Thân hình cậu lung lay, môi thịt hồng nhuận giống như miệng cá nhỏ bị bọt sóng cuốn lên bờ thoi thóp.

Đôi môi ướŧ áŧ vì bị hôn, cánh thịt xinh đẹp lại lần nữa bị người trước mặt ngậm lấy.

“Phụt, phụt ——” bên dưới.

Môi hoa âʍ ɦộ giống như miếng thịt trai mềm mại, bị dương côn của Dịch Trúc Hành thao mở, qυყ đầυ tròn nhẵn từng chút thúc vào đường âʍ đa͙σ chật hẹp đang không ngừng co rút.

Âʍ ɦộ nhẵn nhụi chẳng khác nào một cái miệng đói khát, thèm nhỏ dãi nhục bổng mới chảy ra nước miếng dòng dòng, toàn là dâʍ ɖị©ɧ trơn nhớt.

" Lộc Lộc… Sao em run thế, thích lắm đúng không??"

Một tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Lộc Minh đung đưa trái phải, một tay thì đặt trên bầu ngực nhỏ hơi hơi căng phồng, Hàn Trúc Dịch bóp lên khối thịt ngực có chút nẩy nở của cậu, ra sức nhào nặn, ấn nhéo, dâʍ ɭσạи.

"Hưm~... quá, quá lớn..."

Côn ŧᏂịŧ thô khủng khϊếp, kéo căng âʍ ɦộ nhỏ của cậu tê dại, đỉnh qυყ đầυ cỡ cũng phải ngang nắm tay em bé, không ngừng đỉnh tới gần miệng tử ©υиɠ trơn trượt mọng nước.

Hàn Trúc Dịch lại hung hăng đâm mạnh, tàn lộng lỗ huyệt nhạy cảm liên tục dâng lên co rút.

Lộc Minh bị hắn đỉnh sâu lên tường, ác liệt bị thao.

Đến mức, gương mặt nhỏ nhắn của cậu đã nhễ nhại mồ hôi.

"“Phụt ——” Dục long tím đỏ thô bạo mở ra miệng tử ©υиɠ, trong nháy mắt đó, một cỗ dịch nhờn đã dầm dề chảy xuống, vừa vặn tưới lên côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cứng rắn kia.

"Shittt, Lộc Lộc, nước trong âʍ ɦộ của em nhiều quá!!!"

Hắn hưng phấn thao khô như cuồng phong mưa trút, kịch liệt đến mức đẩy thân thể Lộc Minh trượt lên trượt xuống trên nền tường gạch mát lạnh.

Lộc Minh chống đỡ không nổi, đầu đột ngột ngã ngửa về sau, “cục” một cái đập vào bức tường cứng rắn, cậu nức nở kêu lên.

"Oa, đau! Đau quá..."

"Vương bát đản nhà chú, đừng đỉnh nữa, oa oa oa..."

Hàn Trúc Dịch vội vàng nâng tay bảo vệ cái đầu nhỏ của Lộc Minh, hắn cẩn thận từng li từng tí xoa nhẹ cho cậu, "Xin lỗi, xin lỗi..."

Lo lắng Lộc Lộc sẽ bị đυ.ng lần nữa, Hàn Trúc Dịch không dám đem cậu dính ở trên tường thao tiếp.

Một tay hắn đỡ lấy hai cánh mông tròn trịa, tay kia thì ôm lấy nửa người trên của cậu, côn ŧᏂịŧ nổi gân xanh một nhát đâm kịch tận đáy, đóng cọc tại lỗ nhỏ âʍ ɦộ, banh nó căng ra thành hình chữ O to tròn.

Hắn gian da^ʍ lỗ bướm, nơi ấy ấm áp nhớp nháp, vừa đi vừa đυ., làm cho hoa huyệt của Lộc Minh rỉ ra càng nhiều nước tình hơn.

“Òm ọp, òm ọp ——” Da^ʍ thuỷ từ chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ ào ra, bị roi thịt thô to của Hàn Trúc Dịch mãnh liệt cắm sâu lại rút ra mang ra khỏi miệng huyệt.

Da^ʍ thuỷ bắn toé khắp hạ thể hai người, cũng một chút nhỏ xuống mặt đất, nhớp nháp để lại những vệt nước da^ʍ mỹ nơi Hàn Trúc Dịch vừa bước qua.

Hàn tổng tài hai chân thon dài thẳng tắp, vài bước đã bế Lộc Minh ra tới ghế sô pha, hắn lại đè cậu đang cao trào dưới thân, tiếp tục giã xuống, côn ŧᏂịŧ cắm thật sâu vào trong mật huyệt.

Vô tình, mi sắc của hắn phát hiện, một chiếc hộp đặt ở phía dưới bàn trà có một quả trứng rung mang màu hồng nhạt.

“Lộc Lộc, đây là cái gì?”

Hắn dừng động tác, nghiêng người qua, nắm lấy món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© tròn vo kia.

"Không, không nói cho chú..."

Khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng, Lộc Minh không nghĩ sẽ có ngày bị người ta phát hiện mình vụиɠ ŧяộʍ chơi nó.

Cậu xấu hổ chết mất, hận không thể đào một cái lỗ chui vào, hoặc lập tức lên xe lửa trốn đến sao Hỏa định cư ngay cũng được.

"Là trứng rung đúng không? Không ngờ Lộc Lộc còn dâʍ đãиɠ như vậy, thích tự chơi chính mình?"

Hàn Trúc Dịch rất mau tìm được công tắc của trứng rung, ở ngay phía trên, nơi tròn trịa và cứng nhất.

"Nếu Lộc Lộc đã thích chơi như vậy, tôi liền đút cho cái miệng nhỏ của em ăn?"

Lộc Minh còn chưa kịp nói, Hàn Trúc Dịch đã cầm lấy sợi dây của máʏ яυиɠ, từng chút từng chút đút trứng vào trong huyệt phấn đang run rẩy kɧoáı ©ảʍ.

Bộ điều khiển đặt gần quả trứng, Hàn Trúc Dịch ấn nút khởi động, trong âʍ ɦộ lập tức có tiếng chấn động "ong ong" truyền đến.

Hàn Trúc Dịch điều chỉnh lại tư thế, tách đôi chân thon dài đang không ngừng run rẩy của Lộc Minh sang hai bên, hắn đỡ lấy cây súng lớn đang sưng tấy lên vì hưng phấn, lại từ từ đút vào hoa huyệt đang bị khiêu đản gian lộng.

“Ong, ong ong ——” Trứng rung bị côn ŧᏂịŧ nóng hổi đẩy vào sâu bên trong.

Tốc độ rung cao đến chấn động, chưa kể đại qυყ đầυ cũng tiến vào so với trứng ngỗng còn tròn lớn hơn, ước chừng cây côn điểu to cũng phải bằng nắm cổ tay, đem Lộc Minh bức đến thất thanh rêи ɾỉ.

“Oa… A Ha… Muốn, muốn bị thao hỏng rồi ha......”

"A Ha A… Lấy, lấy trứng rung ra... xin chú… a ưm aaa….”

Đúng lúc đó, trứng rung đang lắc loạn đã bị đẩy lên cổ tử ©υиɠ, Hàn Trúc Dịch nâng eo đĩnh xuống, hắn hung hăng cắm thật sâu, xô đẩy quả trứng lăn mạnh vào trong miệng tử ©υиɠ.

“Ong ong ——” Âm thanh của trứng rung phát ra từ tử ©υиɠ bị từng tầng lớp thịt mềm mại bóp nghẹt, Lộc Minh vừa bị nó rung vừa bị côn điểu thô to đùa bỡn đến lần thứ hai xuất tinh.

Dươиɠ ѵậŧ bị đẩy tới đỉnh điểm cao trào, bắn ra luồng tinh bạch nhơm nhớp rồi mất đi tinh thần, nhũn xuống.

Long dục dày và dài với những đường gân máu căng phồng của Hàn Trúc Dịch đã sớm xâm nhập vào tử ©υиɠ, nó nhóp nhép đắm mình trong dâʍ ŧᏂủy̠, đầu rùa đỏ rực không ngừng hưng phấn tìm kiếm vị trí quả trứng rung đang chạy loạn trong khoang tử ©υиɠ âʍ ɦộ.

Như thể đang chơi trò đuổi bắt, hay tung hứng một trái cầu nhỏ, Hàn Dịch Trần thích thú dùng roi thịt hung hãn của hắn đánh vào quả trứng lăn qua lăn lại, ép nó xô đập vào mọi ngóc ngách tử ©υиɠ mỏng manh.

"A HA A… lại… lại sắp nữa rồi… oa A Ha aaaaa…”

Mồ hôi trên trán ướt đẫm hết tóc mái, cả người Lộc Minh giống như đang ngâm trong nước, cậu dồn dập thở gấp, bắp chân xinh đẹp run rẩy ở trong lòng bàn tay Hàn Trúc Dịch.

"Lộc Minh, tôi cũng bắn cho em, bắn vào bướm nhỏ của em!!!"

Côn ŧᏂịŧ to lớn nhuộm màu tím sẫm nghiền nát vào quả trứng rung, đẩy thẳng nó vào thành tử ©υиɠ hồng hào mọng nước.

Hàn Trúc Dịch chống hai tay sang bên cạnh đầu Lộc Minh, toàn bộ gốc rễ dương côn đều chìm trong động nước, túi tinh lớn của hắn hung hăng co rút, nhắm về phía khoang tử ©υиɠ trong suốt trơn mềm.

Từ cổ họng suyễn gầm một tiếng, côn ŧᏂịŧ giật giật bắn ra luồng bạch dịch nhơm nhớp tanh nồng.