Hàn Sơn Tân gần đây rất dễ cáu kỉnh, đối với bạn trai nhỏ chưa từng để ý tới bao giờ, hắn đã biểu hiện ra sự quan tâm và tìиɧ ɖu͙© rõ ràng, nhưng Lộc Minh lại từ chối hắn một cách bất thường, thậm chí còn có chút kháng cự khi được hắn ôm ấp hay hôn môi, chứ đừng nói đến chịu mây mưa giao triền ở trên giường.
Hắn càng ngày càng thích Lộc Minh hơn, nhưng hắn lại là một người có ham muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ.
Nghẹn một cỗ tà hỏa mãi không được phát tiết, hắn bắt đầu tìm đến Bạch Liên thường xuyên hơn.
Cũng may, Bạch Liên đã theo hắn hơn ba năm, từ khi hắn ở cùng nhà với Lộc Minh, hơn một tháng liền bọn hắn đều lăn lộn tại chỗ này, cho nên đối với sở thích trên giường của hắn, hắn ta đều rõ như lòng bàn tay.
Không cần hắn nhiều lời, Bạch Liên đã tắm rửa sạch sẽ, làm tốt khuếch trương, bôi trơn đầy đủ, thậm chí còn nhét cả trứng rung vào hậu huyệt, mặc bộ đồ sεメy yêu thích của mình, bày ra một tư thế gợi cảm kɧıêυ ҡɧí©ɧ nằm sẵn trên giường chờ hắn.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Sơn Tân hoàn toàn coi Bạch Liên là vật thay thế cho Lộc Minh, người mà hắn cầu không được để phát tiết.
Vì vậy, để theo đuổi sự phấn khích, Hàn Sơn Tân đã chọn địa điểm hẹn hò ngay tại biệt thự của Lộc Minh, thậm chí còn yêu cầu Bạch Liên mặc quần áo của cậu.
Bạch Liên lúc trước vì muốn được Hàn Sơn yêu thích, từng cố ý học qua cách ăn mặc của Lộc Minh, hơn nữa chuyện mặc quần áo Lộc Minh trước đó hắn cũng đã làm qua nhiều lần, vì vậy lần này hắn cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào.
"Quay mặt lại, anh sẽ thao em từ phía sau..."
Hàn Sơn Tân nắm vai Bạch Liên, ra lệnh.
Tư thế lùi về phía sau cho phép dươиɠ ѵậŧ tiến vào sâu hơn, Bạch Liên không từ chối, ngoan ngoan ngoãn ngoãn làm theo.
Nhưng hắn ta lại không biết rằng, sở dĩ Hàn Sơn Tân làm như vậy, hoàn toàn là không muốn nhìn thấy mặt của hắn, đang đem hắn thay thế Lộc Minh.
Nếu như người dưới thân là Lộc Lộc, vậy thật tốt biết bao......
Nghĩ đến cảnh Lộc Minh sẽ bị hắn đâm đến khóe mắt hoe đỏ, khẽ nức nở thanh âm, nhưng vẫn ôm chặt lấy eo hắn bằng đôi chân thon dài, lại mềm bóng như ngọc kia, nũng nịu gọi chồng, van xin hắn làm nhẹ một chút …
Lộc Lộc là người song tính, đến lúc đó hắn có thể quỳ dưới chân cậu, liếʍ cái lỗ nhỏ ấy, liếʍ cả mu bàn chân cho cậu ...
Chỉ là một màn tưởng tượng thôi đã khiến côn ŧᏂịŧ của Hàn Sơn Tân gần như muốn nổ tung, hắn ta bóp chặt eo Bạch Liên, không có lại làm khuếch trương, đại điểu hung mãnh chọc thẳng vào cửa môn.
Bạch Liên bị Hàn Sơn Tân cắm vào như dã thú, làm cho hắn phải khóc lóc liên tục.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy hôm nay Hàn Sơn Tân làʍ t̠ìиɦ cực kì thô bạo, so với ba năm qua, mỗi lần đâm vào đều thấy tàn nhẫn hơn.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ Hàn Sơn Tân là thấy hắn đặc biệt nghe lời, cho nên tính dục mới tăng lên gấp bội?
Bên này Hàn Sơn Tân cùng Bạch Liên kịch liệt giao cấu, bên kia Lộc Minh nhận được 998 nhắc nhở, chuẩn bị bắt gian tại chỗ.
Hàn Sơn Tân cùng Bạch Liên nếu đã dám thừa dịp cậu đi gặp mẹ để làm càn, to gan ở trong biệt thự của cậu trình diễn tiết mục bội đức, vậy cũng đừng trách cậu không khách khí.
Lộc Minh lái xe về nhà, rón rén mở cửa chính, rón rén vòng qua phòng khách, rón rén đi lên lầu.
Sau đó -- một cước thật mạnh đá văng ra cửa phòng.
"Ừ hưm ưm a a" cùng "Dâʍ đãиɠ, mông vểnh cao một chút" tiếng ái dục mãnh liệt không dứt bên tai, Bạch Liên bị Hàn Sơn Tân đặt ở dưới thân, sau huyệt hút kẹp lấy một cây côn đỏ dọa người.
Hắn ở biệt thự của cậu, đốt huân hương trong phòng cậu, nằm trên giường của cậu, mặc áo ngủ của cậu, cùng bạn trai cậu giao cấu kịch liệt.
"Các người, các người... các người đang làm... cái gì...?"
Ánh mắt Lộc Minh kinh hoàng, sợ hãi xen lẫn xấu hổ khi đối diện với hai người trên giường, cậu giống như một pho tượng đứng yên tại chỗ, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu.
Nhìn thấy đôi mắt trong sáng vốn có của Lộc Minh đẫm lệ, cái mũi nhỏ đáng yêu cũng vì nức nở mà đỏ bừng, hai vai kịch liệt run rẩy, Hàn Sơn Tân đang ở trên giường lập tức luống cuống, cổ họng nghẹn lại lúc nào không hay, hắn thật sự không biết phải làm thế nào mới giải thích được.
Hắn hoảng loạn rút côn điểu đang cắm trong lỗ hậu của Bạch Liên ra, còn phát ra một tiếng "Ba Ba" da^ʍ mĩ.
"Lộc Lộc, em, em nghe anh giải thích..."
Hàn Sơn Tân như kiến
bò trên chảo lửa, gấp gáp nhảy khỏi giường, chạy về phía Lộc Minh trong khi côn ŧᏂịŧ vẫn còn đang ướt sũng.
Bạch Liên trên giường sắc mặt tái nhợt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Hàn Sơn Tân vừa mới bắn vào đang ồ ồ chảy ra từ tiểu huyệt sưng tấy đỏ ửng của hắn.
Hàn Sơn Tân một bên mặc quần áo, một bên cố gắng ôm Lộc Minh đang yếu ớt, bất lực, ướt đẫm nước mắt vào trong l*иg ngực.
"Lộc Lộc, anh xin lỗi! Anh là bị ma ám mới như vậy..."
"Đúng rồi, anh uống say, Bạch Liên cũng uống say, cho nên bọn anh mới cũng nhau lăn giường!"
"Lộc Lộc, nghe anh giải thích đã!"
"Làm ơn, tha thứ cho anh, được không? Lộc Lộc, anh sẽ không bao giờ làm thế nữa, anh, anh không thể sống thiếu em được..."
Hàn Sơn Tân bắn đạn pháo liên thanh vào mặt Lộc Minh trong sự thất vọng và hối hận.
Lộc Minh đáng thương hít mũi hai lần, dưới sự thúc giục của 998, cậu đẩy Hàn Sơn Tân đang bối rối ra, giơ tay phải lên, giây tiếp theo, một cái tát giòn giã giáng xuống mặt hắn.
"Hu hu, anh, cút khỏi đây... Tôi, tôi muốn chia tay với anh... Cút khỏi đây..."
Đây là lần đầu tiên Hàn Sơn Tân nghe được từ "chia tay" thốt ra trong miệng Lộc Minh.
Trái tim như bị mũi dao khoét ra mấy lần, Hàn Sơn Tân mặc áo ngủ lộn xộn đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ gối trước Lộc Minh.
Hắn ôm chặt đùi Lộc Minh, một bên "bốp bốp" tự vả vào mặt mình.
"Lộc Lộc, anh xin lỗi! Anh thực sự sai rồi..."
"Anh không thể sống thiếu em! Anh sẽ thay đổi! Xin em tha thứ cho anh lần này, được không?"
Lộc Minh không muốn nghe Hàn Sơn Tân giải thích nữa, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.