Vạn Nhân Mê Bị Đám Chính Công Chơi Hỏng

Quyển 1: Ngược Cặn Bã - Chương 1.1: Xử Nam Công Khai Bao, Bị Bạn Tốt Của Bạn Trai Thao (H+)

Giọt sương len lỏi trên cánh hoa bách hợp, lan từ trong ra ngoài, tạo thành những đường vân họa rồi rớt xuống.

Nhị nhuỵ hoa nứt ra ba cánh nhỏ, xoay quanh trụ nhuỵ là năm sáu nhị đực, như những đôi giày vũ đạo màu đỏ lộng lẫy.

Gió khẽ thoảng qua, nhẹ nhàng đung đưa cánh hoa.

Bình bách hợp được đặt gần cửa sổ, phòng nằm ở tầng cao của khách sạn.

Kiến trúc độc đáo của tòa nhà làm khách sạn giống như một thanh kiếm sắc bén hướng về phía chân trời, và cũng giống như một ngọn núi cao với những bức tường đá huyền bí.

Chim bói cá đậu trên lan can cổ, bỗng phát hiện ra điều gì, nó lao xuống và đâm vào đất. Sau đó, nhanh chóng giương lên, mổ một con sâu lông ngoe nguẩy trên cành, hài lòng bay trở lại lan can, dùng đôi mắt nhỏ đen láy, khó hiểu xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong căn phòng, thấy trên giường lớn đang có hai người quấn quýt giao triền.

“Òm ọp, òm ọp-----” Âm thanh dính nhớp của nước sốt vang lên làm cho người ta phải mặt đỏ tim đập.

Thiếu niên trắng đến phát sáng đang bị người đè dưới thân, hung hăng thao lộng.

Phòng không bật đèn, chỉ dựa vào một chút ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, nhưng thiếu niên vẫn trắng nõn nổi bật, làm người ta không thể không chú ý.

Làn da của cậu mang một sắc hồng khả ái, có lẽ là bị thao rất tàn nhẫn, trên người đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, dáng người cũng mảnh khảnh tinh tế, eo nhỏ thon thon dùng một tay cũng có thể ôm trọn.

Hai túi sữa nho nhỏ trước ngực ánh lên hồng hào, phình phình mềm mại giống đám mây, và cũng dẻo mịn như là nhung trắng.

Lúc này, trên mặt cậu đã nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, thân thể trải rộng những vết cọ xát gợϊ ȶìиᏂ.

Cậu chưa từng tưởng tượng, thân xác này lại mềm dẻo đến vậy, phát huy trên giường còn vô cùng nhuần nhuyễn.

"Oa, đừng làm thế... Cậu, cậu là bạn tốt của Hàn Sơn Tân mà..."

Lộc Minh cảm thấy khó tin, đôi mắt xinh đẹp phủ kín một tầng hơi nước long lanh, trông vừa thánh khiết lại đẹp đẽ vô cùng.

Cậu càng như vậy, du͙© vọиɠ tàn bạo của đối phương càng bị khơi lên, hắn chỉ muốn chiếm đoạt cái tiểu yếu đuối này, thô bạo mà thao nát cậu.

Gân xanh chạy dọc côn ŧᏂịŧ bất ngờ “phụt phụt”, khiến cho tinh bào trong suốt chảy ra rất nhiều, âʍ ɦộ mẫn cảm biến thành hồng hào, một tấc lại một tấc bị căng ra màng thịt, trước đó còn hơi đau nhức nhưng cuối cùng cũng bị kɧoáı ©ảʍ cao trào làm cho lấn át.

"Đừng nhìn em như vậy, Lộc Lộc..."

Côn ŧᏂịŧ của nam sinh cao trung cứng rắn như sắt đá, Dịch Thanh Trần cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lộc Minh, mái tóc mềm mại như lụa lướt nhẹ qua khuôn mặt cậu, làm cậu có chút ngứa ngáy.

"Hàn Sơn Tân đã xuất quỹ, anh giờ này còn nghĩ đến hắn sao?!"

Duỗi tay nhéo một núʍ ѵú hồng nhạt nho nhỏ, đôi mắt trong veo có màu lam nhạt của Dịch Thanh Trần ngập tràn lửa giận, động tác của hắn cũng dần biến thành thô lỗ, côn ŧᏂịŧ sưng trướng lại nặng nề giã vào âʍ ɦộ của cái tiểu ngu ngốc kia.

“Bạch, Bạch Bạch_____” cặp đùi vạm vỡ không ngừng va chạm với hai cánh mông no đủ kiều mềm, khiến cho nó đỏ ửng như hai trái đào mọng nước.

Trông thật đáng thương!

Đôi chân của Lộc Minh mảnh khảnh thon dài, đùi và cẳng cũng đều đều thẳng tắp, làn da trắng nõn, trơn bóng như ngọc, nơi đầu gối có hơi phiếm lên chút hồng nhợt nhạt.

Lúc này, hai chân của cậu đang bị bạn tốt của bạn trai mình gác lên vai, nam sinh cao trung lần đầu thao huyệt lại không biết tiết chế, côn ŧᏂịŧ hung hãn đâm vào đường âʍ ɦộ chặt hẹp, máy móc đóng cọc thật sâu, thọc thẳng đến tận tử ©υиɠ ở tận bên trong tao huyệt.

“Oa… A… Cậu không, cậu không được cắm…”

Có lẽ là cảm thấy uỷ khuất hoặc cũng có thể là bị đâm đau, Lộc Minh tủi thân hít hít mũi, cánh mũi cũng có chút hồng, môi dưới cũng bị cậu cắn thành hai dấu răng nho nhỏ, đôi mắt đẫm lệ đầy nước, trực trào rớt xuống.

“Đừng khóc, lão bà…”

Nhìn thấy bộ dạng uỷ khuất của Lộc Minh, côn ŧᏂịŧ của Dịch Thanh Trần dù trướng đến phát đau, hắn vẫn quyết định làm chậm lại, thả đùi phải của Lộc Minh xuống, rồi cúi người hôn lên khoé mắt cậu.

Lẽ ra, hắn và cái tên tiểu ngu ngốc này nên bảo trì khoảng cách xã giao, nhưng hắn lại làm đến mức này, còn muốn đưa đầu lưỡi vón vào trong miệng Lộc Minh, ngậm lấy miếng thịt thơm ngọt từ lưỡi cậu, cuồng dã dây dưa, mυ'ŧ mát.

Côn ŧᏂịŧ của xử nam cao trung rất hồng, màu sắc cực kì sạch sẽ, hình dạng có hơi cong lên, đặc biệt là từ phần qυყ đầυ đến nửa thân cây gậy.

Mỗi cắm phần cong của côn ŧᏂịŧ vào sâu trong tử ©υиɠ Lộc Minh, thân thể Dịch Thanh Trần sẽ hơi đè xuống, long dục hung hăng uốn lượn, giã liên tục vào từng vách thịt, làm cho Lộc Minh run rẩy giống như bị điện giật.

Vì không có kinh nghiệm, nam sinh cao trung biểu cảm thật ngây ngô, động tác lại thập phần thô lỗ, cắm sâu mở rộng, chỉ biết dùng sức trâu mà thọc, lần nào cũng chôn sâu vào hết cỡ.

Thân côn ŧᏂịŧ thô cứng chà sát lung tung trong lỗ huyệt nhỏ hồng hào, nó vận động như một cái piston đâm thụt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tử ©υиɠ liên tục co bóp. Một tiếng "Bá kỉ" vang lên, côn ŧᏂịŧ cứng chắc chọc thẳng vào âʍ đa͙σ, dầm dề nước da^ʍ trào đầy ra bên ngoài cửa huyệt.

“Òm ọp…” Thể chất của Lộc Minh rất mẫn cảm, da^ʍ thuỷ chảy ra từ âʍ ɦộ nhỏ quá nhiều, không chỉ giúp Dịch Thanh Trần tăng nhanh tốc độ đâm thọc không phải chịu cảm giác khô rát, ngược lại, còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ trướng to đến doạ người, linh hoạt nhấp nhô bóng nhớt lên ánh nước.

Côn điểu thô cứng lại nóng bỏng, khi rút ra, nước da^ʍ trong tao huyệt Lộc Minh lưu luyến dính vào cán thịt.

Thịt côn đỏ hồng nhớp nháp, khi gần rời xa cửa âʍ ɦộ, nước tình đã ứa ra thành những sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ.

“Lão bà, trên người anh thơm quá…”

Dịch Thanh Trần đĩnh mạnh vòng eo, đâm côn ŧᏂịŧ vào nơi sâu nhất của âʍ ɦộ, nơi đó non mềm, hồng mịn, hắn chỉ hận không thể nhét nốt cả hai quả tinh hoàn này lấp đầy vào bên trong.

Hắn không nhịn được cúi đầu, vùi trên bụng nhỏ của Lộc Minh, giống như con chó lớn, ra sức hít hà.

“Vυ' nhỏ cũng phấn nộn hồng hào, rất đáng yêu…”

Khó cầm nổi du͙© vọиɠ trong lòng, đầu lưỡi của Dịch Thanh Trần thè ra, liếʍ liếʍ trên rốn nhỏ. Sau đó hắn lại nâng cằm, một đường lưỡi nóng hướng lên phía trên, tìm đến bộ ngực nhỏ phúng phính của Lộc Minh.