"Vợ, em ăn đi, đừng chọc em dâu nữa!"
Trong lúc trêu chọc, một âm thanh nhẹ nhàng, không trầm không cao vang lên bên tai, Nguyệt Hương Lan theo giọng nói mà nhìn hành động gắp thức ăn vào chén của Cao Anh Quân.
"Em nhìn anh làm gì vậy, thức ăn của em ở trong chén đó nhé!"
Cao Anh Quân nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, bất chợt lại muốn trêu chọc mà nói tiếng trêu đùa.
"Anh bị gì thế?"
Nguyệt Hương Lan cười trừ, hỏi.
Cao Anh Quân thấy mọi người đang chú ý đến họ, nhìn vẻ háo hứng của mọi người, anh lại càng lấn tới hơn, mặc kệ giọng nói thủ thỉ của cô, anh lại trả lời rất lớn như đang cố tình cho người khác nghe thấy.
"Anh có gì bị đâu, em là vợ anh thì anh quan tâm là chuyện bình thường, hay em thấy nó như đủ hả vợ?"
Trước sự trêu chọc của Cao Anh Quân, trong lòng cô đã thầm chửi anh là đồ xấu xa nhưng cũng chỉ dám chửi trong lòng chứ ở đây có mặt tất cả mọi người thì sao cô có thể ngang nhiên chửi anh được.
"Thôi nào, em ăn đi kẻo nguội mất ngon!"
Thấy anh vẫn chưa có ý định dừng, Nguyệt Hương Lan bất lực, im lặng tiếp tục ăn phần của mình, ánh mắt thỏa mãn, hài lòng nhìn cô ăn.
Mọi người cũng bật cười trước cuộc trò chuyện của cả hai, bữa tiệc vô cùng vui vẻ và sôi động, những lon bia liên tục được bóp méo rơi xuống đất, do đã uống trước một lon bia nên Cao Anh Quân đặc biệt uống nhiều hơn bình thường, uống đến say.
Buổi tiệc tàn là lúc 11 giờ tối, mọi người say khướt lảo đảo, bước từng bước vặn vẹo quay về phòng, Cao Anh Quân say khướt gục trên bàn. Bây giờ chỉ còn lại bọn họ trên bàn ăn, mọi người đã về phòng ngủ hết.
Nguyệt Hương Lan mình cơ thể to xác của anh mà lắc đầu ngao ngán, tự hỏi không biết làm cách nào để đưa anh trở về phòng một cách an toàn nhất nhưng nghĩ mãi cũng không xa, trời dần tối, sương xuống cũng lạnh dần.
Hết cách, Nguyệt Hương Lan đành đỡ tên to xác này quay trở về phòng, cơ thể nặng trĩu của anh dựa hẳn vào người cô khiến những bước chân của cô vô cùng nặng nề, đến khi thả anh xuống được giường ngủ thì vai cô đã ê ẩm.
Nhìn con người ngủ không biết trời mây, cô tặc lưỡi nói.
"Anh ăn gì mà nặng dữ vậy, tổn hại tôi ê ẩm hết cả vai. Nếu mai anh tỉnh dậy mà không nhớ gì thì tôi sẽ bắt anh phải bồi thường!"
Tuy miệng chỉ toàn trách anh nhưng vẫn lo lắng sợ anh sẽ lạnh mà đắp mền cho anh, cô ngồi cạnh giường, hai tay đặt trên đầu gối, dùng tay làm gối nằm, cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ, do có men trong người nên cô rất dễ vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên in ổi, Cao Anh Quân thức dậy nhìn xung quanh phòng, nhận ra bản thân đang nằm trên giường ngủ, anh liền nhìn sang bên cạnh nhưng lại không thấy Nguyệt Hương Lan ở đâu.
Cứ tưởng cô đã đi ra ngoài, anh vừa định đứng dậy thì lại đυ.ng trúng cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống sàn liền nhìn thấy Nguyệt Hương Lan ngủ dưới đất, anh nhíu mày bước xuống ôm cô đặt lên giường thật nhẹ nhàng.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô lại khiến anh muốn nhìn thêm một chút, thoáng qua trong mắt anh lại thấy cô xinh đẹp vô cùng nhưng cũng chỉ là một cái thoáng qua trong chốc lát, anh tự hỏi bản thân đang làm gì, tại sao lại muốn nhìn cô lâu hơn nữa, mong cô ngủ thêm một chút.
Anh tự đánh vào trán mình, hờn trách.
"Mình bị gì thế này, nghĩ gì lại nghĩ cô ấy xinh đẹp cơ chứ? Cô ấy cũng bình thường thôi mà."
Chính anh cũng không hiểu bản thân bị cái gì, tự nghĩ rồi lại tự đánh bản thân. Cao Anh Quân bực dọc đi ra ngoài, sáng sớm ngày thứ hai ở Panik, buổi sáng ở Panik khá khác với ở trong thành phố, nơi đây ánh nắng ít chiếu rọi hơn, thoáng mát hơn, yên bình hơn.
Trong lúc đang tản bộ xung quanh khách sạn, vô tình lại bắt gặp Dương Bạch Dao cũng đang đi dạo xung quanh, cô ta khi thấy anh thì cười tít mắt, nhanh chóng đi đến bên cạnh anh bắt chuyện.
"Buổi sáng vui vẻ, anh đi dạo sao?"
"Ừ."
"Vậy anh ăn gì chưa, chúng ta đi ăn đi!"
Cô ta ngỏ ý, mới sáng mọi người vẫn chưa thức dậy đông đủ, chỉ mới có vài người là thức dậy nhưng vẫn chưa có mặt ngoài khách sạn, Dương Bạch Dao lại vừa hay muốn đi ăn riêng với anh.
Nhưng suy nghĩ đó đã bị anh đánh bay, anh thẳng thừng từ chối.
"Nếu em đói em ăn trước đi, Nguyệt Hương Lan và mọi người vẫn chưa thức dậy nên anh chưa đói, đợi cô ấy dậy rồi thì ăn cũng không muộn."
Dương Bạch Dao nghe anh nhắc đến cái tên Nguyệt Hương Lan mà nụ cười trên môi cũng tắt hẳn, trong lòng đố kỵ khi được anh nhắc đến một cách thân mật như vậy.
"Giờ đã 6 giờ sáng mà Nguyệt Hương Lan vẫn chưa dậy sao? Ngủ gì mà dai vậy nhỉ."
Cao Anh Quân nghe xong thì khó chịu, tuy là vợ chồng hôn chân nhưng anh lại không thích 'đối tác của anh' bị nói như vậy, anh liền lên tiếng bênh vực.
"Do tiệc tối qua cô ấy uống cũng không ít nên ngủ lâu cũng là chuyện bình thường, chúng ta quen với rượu bia thì sao có thể so với người chưa uống bao giờ được."
"Vậy sao? Anh thương vợ quá nhỉ."
Dương Bạch Dao hết lời để nói, cô ta cười gượng nhìn anh.
"Tất nhiên, vợ anh mà!"
Một loạt câu trả lời của anh khiến Dương Bạch Dao vừa ngượng vừa bực trong lòng, cô ta thấy đứng đây nói thêm chỉ khiến người bối rối của cô ta, vậy nên cô ta liền tìm thấy rời đi.
"Vậy thì có gì chúng ta sẽ gặp nhau khi mọi người thức đủ, em đi dạo tiếp đây, tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Nói rồi, Dương Bạch Dao rời đi, đi đến khi không còn thấy anh nữa mới dừng lại, cô ta đứng dậm chân một chỗ, miệng nói.
"Một câu Nguyệt Hương Lan, hai câu cũng Nguyệt Hương Lan, các gì cũng Nguyệt Hương Lan, tức chết đi được!!"