Mở cửa trước cho anh.
Edit: Vân Tiêu
Hạ Xán nói xong, phòng nghỉ lâm vào yên tĩnh, Tô Tễ Tinh tựa lưng lên ghế dựa, nhắm mắt suy nghĩ.
Không phải bọn họ không biết Đoạn Thu Dung đang nhằm vào Hạ Xán, chỉ có điều trước khi biết được mục đích chính xác của ông ta, bọn họ không thể chọn bừa một phương án để ứng phó được.
Dù là Hạ Xán hay là Hạ Tinh, đều không muốn có bất cứ liên quan gì đến tên cặn bã Đoạn Thu Dung này cả, nếu chuyện Hạ Xán là con của ông ta lộ ra ngoài, ngoại trừ về mặt luân thường sẽ không tránh được dây dưa, còn những kẻ vô lương tâm trong cánh truyền thông sẽ muốn quấy rầy Hạ Tinh đầu tiên, đoạn tình cảm trước kia của bà với Đoạn Thu Dung khẳng định sẽ bị moi lên bàn luận chế nhạo, không biết sẽ bị những kẻ rắp tâm dựng chuyện đơm đặt thành dạng gì nữa.
Thanh xuân của bà đã bị hủy trong tay Đoạn Thu Dung một lần, bà cũng đã rời khỏi giới giải trí lâu như vậy rồi, Hạ Xán không muốn nhìn thấy cuộc sống ổn định của bà lúc này bị ảnh hưởng, càng không muốn bà bị cuốn vào những câu chuyện bàn luận của giới giải trí.
Bao nhiêu năm qua Hạ Xán vẫn chưa hoàn toàn trở mặt với Đoạn Thu Dung, chính là vì còn cố kỵ Hạ Tinh, ông ta cũng nhắm vào điểm này nên mới kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của anh hết lần này đến lần khác.
“Vậy thì!” Tô Tễ Tinh bỗng mở mắt, nghiêng trước người về phía Hạ Xán, hai tay đỡ lấy vai anh, “Chút nữa khi anh lên sân khấu nhận giải hãy cường điệu chuyện bản thân lớn lên trong một gia đình đơn thân, là cô một tay nuôi lớn anh lên người, không nhắc nửa chữ nào đến cha, đầu tiên cứ để cho mọi người đều biết anh và cha ruột không có tình càm, ông ta cũng không chịu bất cứ trách nhiệm gì với mẹ con hai người! Em không tin anh đã nói đến như vậy, mà Đoạn Thu Dung còn có mặt mũi công khai quan hệ của hai người ra!”
Tuy Hạ Xán cảm thấy làm như vậy chưa chắc đã khiến Đoạn Thu Dung biết khó mà lui, nhưng trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn, nên gật đầu nói khẽ “Được”.
Chưa mất bao lâu, tất cả các giải thưởng đều đã trao xong, nhân viên quay lại giục Hạ Xán lên sân khấu.
Chuyên viên trang điểm bổ trang lại cho Hạ Xán, anh đứng lên chỉnh lại quần áo, đang định đi về phía sân khấu, bỗng bị Tô Tễ Tinh gọi lại.
“Chờ đã!”
Hạ Xán xoay người, nghi hoặc: “Sao vậy?”
Tô Tễ Tinh đi qua giúp anh chỉnh lại cà vạt rồi nhét nó lại vào tây trang, cậu vỗ vỗ ngực anh, nhìn anh mỉm cười, “Đừng lo lắng, em ở đây, chờ anh về.”
Hạ Xán nắm lấy tay cậu, trộm nhéo lòng bàn tay cậu, đôi lông mày cau chặt chậm rãi giãn ra, khóe miệng mỉm cười, anh khẽ gật đầu với cậu rồi mới xoay người rời đi.
Lễ trao giải đã đến hồi kết thúc, chỉ còn một giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất là chưa trao được, hơn nữa đúng như dự đoán của Tô Tễ Tinh, lần này Đoạn Thu Dung không xuất hiện trên sân khấu đảm nhiệm khách mời trao giải nữa, người trao giải cho Hạ Xán đổi thành một thành viên cấp cao của hiệp hội giải Kim Phượng.
Hạ Xán như trời xui đất khiến lại trở thành người nhận giải cuối cùng, anh nhận chiếc cúp thủy tinh của mình từ tay người khách mời trao giải.
Đến khi phát biểu cảm nhận, anh nâng cúp trong tay, đến trước mic, mọi ánh đèn đều chĩa vào người đàn ông đang mặc bộ vest đen tôn lên dáng người thon dài trên sân khấu, vai rộng chân dài, tay vượn eo ong, tỉ lệ cơ thể anh có thể so sánh với những người mẫu hàng đầu trên thế giới, mặt như quan ngọc, mắt to trong sáng, nhìn chung toàn bộ giới giải trí, chỉ sợ không tìm nổi người thứ hai đẹp trai hơn anh.
Ai cũng có tấm lòng yêu cái đẹp, rất nhiều nữ nghệ sĩ ngồi bên dưới đều nhìn Hạ Xán ngây người, nam nghệ sĩ thì đều âm thầm ghen ghét, gen cha mẹ tên Hạ Xán này tốt đến cỡ nào mới sinh ra đứa con đẹp như vậy chứ?
“Đạt được chiếc cúp này, đầu tiên tôi muốn cảm ơn ban giám khảo của giải Kim Phượng, cùng đạo diễn phim, dàn diễn viên và tất cả nhân viên trong đoàn làm phim, đương nhiên cả những người hâm mộ vẫn luôn ở bên tôi, cảm ơn tình yêu và sự ủng hộ của mọi người, tôi mới có cơ hội đứng tại đây ngày hôm nay đạt được vinh hạnh này.”
Lời dạo đầu đều chung một khuôn mẫu, sau khi anh nói xong, khán giả cũng vỗ tay có lệ vài cái.
“Bởi vì xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn, khiến tôi không lên nhận giải đúng lúc, xin lỗi đã làm mất thời gian quý báu của mọi người, cũng cảm ơn mọi người vẫn ngồi lại đây, nghe tôi phát biểu nhận giải.” Hạ Xán nhìn ống kính cười nhẹ, “Tính đến nay tôi đã vào nghề được lăm năm, tôi trước kia, chưa từng có ý định tiếp tục làm diễn viên, chính Tô Tễ Tinh, người đại diện của tôi hiện tại đã thay đổi suy nghĩ của tôi, suốt những năm qua chúng tôi vẫn luôn đồng hành nâng đỡ lẫn nhau mới có thành tựu ngày nay, có thể nói không có cậu ấy, sẽ không có Hạ Xán đứng đây ngày hôm nay, cho nên tôi muốn cảm ơn cậu ấy.”
Hạ Xán nói tới đây thì tạm dừng, khán giả dưới đài phối hợp vỗ tay, đồng thời cũng nổi lên vài nghi vấn, “Anh ấy nói nhầm à? Sao lại nói là ‘tiếp tục làm diễn viên’ nhỉ?”
Tiếng vỗ tay ngừng lại, Hạ Xán nói tiếp: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn mẹ của tôi, cũng giống như mọi người làm mẹ trong thiên hạ, bà là một người phụ nữ ôn nhu và kiên cường, tôi sống trong một gia đình đơn thân từ nhỏ, là bà đã dùng bờ vai nhỏ yếu của mình gánh một vùng trời cho tôi, nuôi dưỡng chở che tôi trưởng thành, dạy tôi cách làm người, ủng hộ mọi quyết định của tôi. Mẹ, con cảm ơn mẹ.”
“Cảm ơn mọi người, tôi yêu bạn, tất cả các bạn.” Hạ Xán phát biểu xong cảm nghĩ thì lùi ra sau vài bước, cúi gập người với ống kính, đặt dấu chấm hết cho lễ trao giải ngày hôm nay.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, tiếng nghị luận cũng lối tiếp không ngừng.
“Thì ra Hạ Xán lớn lên trong gia đình đơn thân, vậy mà tôi vẫn luôn không biết gì cả.”
“Tôi cũng chưa từng nghe qua, lúc anh ta mới vào nghề tôi thấy Thước Tinh ưu ái anh ta như vậy còn tưởng bối cảnh anh ta rất cứng chứ.”
“Đúng rồi, mấy cậu còn nhớ lời thầy Đoạn vừa nói lúc nãy không, trong danh sách đề cử giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất có một người là con trai của nữ nghệ sĩ nào đó, các cậu đoán ra ai không?”
“Không biết, chưa từng nghe qua, kệ đi, con trai của ai cũng đâu liên quan đến tôi.”
…………
Tô Tễ Tinh ngồi trong phòng nghỉ dùng máy tính bảng xem phát sóng trực tiếp của lễ trao giải, nghe Hạ Xán nói ‘Tôi yêu bạn, tất cả các bạn’, không nhịn được mỉm cười.
Tuy không chỉ mặt điểm tên, nhưng cậu cũng có trong cụm từ ‘các bạn’, Hạ Xán cố ý nói thành như vậy, cũng coi như biến tướng bày tỏ tình yêu nhỉ.
Buổi lễ trao giải cuối cùng kết thúc hữu kinh vô hiểm, Tô Tễ Tinh tắt máy tính bảng, bên ngoài phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Là Evan, cậu ta đi vào nói, “Giám đốc, người đó đã rời đi.”
Tô Tễ Tinh nhướng mày, thấy khó tin, “Cứ đi như vậy?”
“Vâng,”Evan nói, “Tôi tận mắt nhìn thấy ông ta lên xe rời đi, cũng không có hành động gì khác, hơn nữa lễ trao giải chưa kết thúc ông ta đã rời đi.”
Tô Tễ Tinh xoa xoa cằm, đoán không ra lý do vì sao Đoạn Thu Dung cố ý xuất hiện hùng hổ cuối cùng chưa làm gì đã rời đi, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Chẳng lẽ chỉ định hù dọa bọn họ?
Cùng lúc đó, trong chiếc xe đen đang lao nhanh trên đường, Đoạn Thu Dung cũng đang xem đoạn phát biểu cảm nghĩ của Hạ Xán mà ông ta đã ‘bỏ lỡ’.
“Nói rất xuất sắc.” Ánh đèn lấp loáng ngoài cửa sổ, chiếu vào trong xe, soi lên nụ cười lạnh của ông ta, sau đó ông ta tắt phát sóng trực tiếp, gọi vào một số điện thoại.
“Chỉ cần để lại mười triệu trong tài khoản, trò hay sắp bắt đầu rồi.”
Chiếc xe đen như một bóng ma, chở theo Đoạn Thu Dung cùng những thủ đoạn thâm hiểm của ông ta, lao vào bóng đêm mịt mùng vô tận.
.........
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Tô Tễ Tinh đón Hạ Xán về nhà mình.
Sau trận phong ba ở lễ trao giải, vốn Tô Tễ Tinh đã nói trước sẽ có thưởng cho Hạ Xán nếu anh đoạt được giải, nhưng giờ cả hai người đều chẳng còn tâm trạng gì nhắc tới nó nữa.
Về đến nhà Tô Tễ Tinh bảo Hạ Xán đi tắm trước, vì cậu còn phải lên mạng xem hướng dư luận chuyện của Lục Miểu phát triển thế nào.
Cũng may lúc chuyện xảy ra cậu kịp thời làm tốt quan hệ công chúng, tuy vẫn có một số anti fan và thủy quân nhà khác nói Lục Miểu cố ý bày trò, giả vờ ngất xỉu để gây sự chú ý, nhưng đều bị nhóm fan bên mình đè ép.
Bình luận trên weibo đa phần đều đau lòng cho Lục Miểu, khen tinh thần chuyên nghiệp vì vai diễn mà giảm cân của cô dù cô vốn dĩ đã rất gầy, ngay cả tài khoản chính thức của giải Kim Phượng cũng bình luận dưới bài viết về cô, mong cô giữ gìn sức khỏe.
Điều này khiến Lục Miểu rất vui vẻ, cô nhắn mấy tin nhắn liền cho Tô Tễ Tinh qua wechat, tất cả đều là tranh công, hỏi cậu có thể cho phép cô ăn một nồi lẩu Tứ Xuyên coi như phần thưởng được không.
Tô Tễ Tinh cười ha hả gửi tin nhắn thoại cho cô: “Đương nhiên có thể, một nồi lẩu ít nhất cũng cỡ 2000 calo, nhớ sau khi ăn xong thì chạy trên máy chạy bộ đủ 5 tiếng hãng xuống đấy.”
Lục Miểu kêu gào: “Vì sao lại phải chạy bộ?! Không phải nói là khen thưởng sao?”
Tô Tễ Tinh lạnh lùng trả lời: “Bởi vì đây chính là sự trả giá để trở thành nữ minh tinh.”
Lục Miểu vì để có thể mặc lễ phục thật đẹp trong buổi lễ trao giải đêm nay, cả ngày chưa ăn gì, đói đến bụng dán vào lưng.
Chờ mãi mới đến lúc có thể cởi lễ phục ra, thầm nghĩ hôm nay đã lập công, không chừng cô sẽ được phóng túng một lần, ai ngờ nghe xong Tô Tễ Tinh nói, đành từ bỏ ý định ăn lẩu cay, chấp nhận số phận ăn canh củ cải trắng cùng bông cải xanh trợ lý mang tới cho đỡ đói.
Ngẫm lại vẫn thấy không phục, cô dậm chân gửi một tin nhắn thoại kêu thảm thiết qua wechat cho Tô Tễ Tinh: “Em ghét nữ minh tinh! Em ghét quản lý cơ thể!”
Hạ Xán tắm rửa xong ra ngoài, vừa lúc nghe thấy tiếng gào đầy giận dữ của Lục Miểu phát ra từ điện thoại Tô Tễ Tinh, anh vừa dùng khăn lau tóc vừa đi tới, thuận miệng hỏi: “Lục Miểu sao vậy?”
Tô Tễ Tinh thoát wechat, cười nói: “Không có gì, đứa trẻ đói bùng muốn ăn thịt, em không cho cô ấy ăn.”
Hạ Xán nhìn vẻ mặt sung sướиɠ của cậu, tinh thần cũng thoáng thả lỏng, anh cười theo cậu, “Sao lại không cho? Nghe giọng điệu của cô ấy thì hình như đói đến sắp ăn thịt người rồi.”
Tô Tễ Tinh bày ra dáng vẻ của một nhà đầu tư, nói đúng lý hợp tình: “Ai biểu giới giải trí bây giờ đều thế, dáng người chính là khuôn mặt thứ hai của nữ nghệ sĩ, hôm nay đến đòi em cho ăn thịt, mai lại đến đòi cho ăn bánh kem, thế dáng người còn quản lý kiểu gì? Em cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy thôi.”
“Vậy anh cũng muốn ăn thịt thì làm sao bây giờ, em có cho hay không?” Hạ Xán ngồi xuống cạnh cậu, sô pha cũng vì thế mà lõm xuống thật sâu, khiến Tô Tễ Tinh theo quán tính hơi ngã người về phía anh, Hạ Xán thuận thế khẽ ôm lấy cậu, nhưng không có hành vi nào thân mật hơn, có vẻ rất quân tử.
Tô Tễ Tinh ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Hạ Xán, mùi bạc hà thoang thoảng khiến cậu choáng váng, “Cho.”
“Sao anh muốn ăn thịt em lại đồng ý? Sao, nam minh tinh thì không cần quản lý cơ thể?” Hạ Xán cười khẽ khiến l*иg ngực rung động, ngữ khí trầm ấm hỏi, “Ông chủ, em mở cửa sau cho anh đấy à?”
“Em mở cửa sau cho anh còn ít à?” Tô Tễ Tinh lườm anh, khóe miệng cười ngả ngớn, “Nhưng có anh nhắc em mới nhớ ra một chuyện, hôm nay không mở cửa sau nữa ——”
Hạ Xán nhướng mày nghi hoặc, Tô Tễ Tinh bỗng xoay người ngồi trên đùi anh, dưới ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành kinh hỉ của Hạ Xán, mông chậm rãi lui về phía sau, ma xát dọc theo đùi anh, cho đến khi ngồi xổm trên mặt đất.
“Mở cửa trước cho anh.” Đôi mắt cậu như tỏa sáng, vươn đầu lưỡi hồng liếʍ môi, mỉm cười nhìn Hạ Xán rồi nói như thế.
Hết chương 56