Edit: Vân Tiêu
Họp lớp đến tối thì kết thúc, mọi người đều đã uống rượu, nên hoặc là có người tới đón, hoặc bắt taxi về nhà.
Vì lúc sau tâm tình không tốt, nên Tô Tễ Tinh uống khá nhiều rượu, say đến mức đường cũng đi không nổi, còn ồn ào kêu gào không cho đám Trương Bác Thiên về phải ở lại uống tiếp.
Hạ Xán vất vả lắm mới nhét được cái tên say rượu làm càn này vào taxi, ông bà Tô Tễ Tinh vẫn còn ở trong nước, cậu say thành thế này, có về cũng chỉ khiến họ phiền lòng thêm, Hạ Xán liền đưa cậu về nhà mình.
Tô Tễ Tinh say rượu xong rất không thành thật, Hạ Xán sợ cậu ở trên xe taxi nói lung tung nên cởϊ áσ khoác phủ lên đầu cậu, kéo cậu ôm vào trong lòng không cho cậu hé răng.
Nhưng anh đã quá coi thường lực công kích khi say của Tô Tễ Tinh, tên này không ngờ lại cắn vào vai anh, còn dùng lực không nhẹ, Hạ Xán cau mày cắn răng ‘Xít’ một tiếng, con thỏ ngốc này coi anh thành cục xương mà gặm đấy à?
Tô Tễ Tinh vẫn cắn mãi không nhả, không còn cách nào, Hạ Xán đành nhịn đau luồn tay vào áo khoác, sờ đến mặt Tô Tễ Tinh thì bóp cằm cậu định ép cậu nhả ra.
Tô Tễ Tinh bị Hạ Xán bóp cằm thì há mồm nhả vai anh ra, nhưng ngay giây sau đó, ngón tay Hạ Xán liền đυ.ng phải một vật thể mềm ấm lại ướŧ áŧ —— Tô Tễ Tinh ngậm ngón tay anh.
Cũng không biết tên này say thật hay giả say, cậu ngậm ngón tay anh, lúc thì dùng lưỡi quấn lấy ngón tay anh rồi mυ'ŧ, lúc lại dùng răng cắn gặm, hệt như đang ăn kẹo que.
Hạ Xán nghe thấy tiếng nước khe khẽ truyền ra từ dưới áo khoác, đầu óc như muốn nổ tung, cổ họng căng thẳng, khô khốc đến lợi hại.
Hạ Xán lo tài xế có thể nhìn thấy tình huống của họ qua gương chiếu hậu, nên anh đẩy Tô Tễ Tinh ngồi vào trong phía sau ghế lái trước, rồi xốc áo khoác lên che tầm mắt tài xế, chính mình cũng chui vào áo.
Trong bóng tối không nhìn rõ mặt Tô Tễ Tinh, anh cũng không vội rút ngón tay về, ngược lại dùng ngón tay trêu chọc đầu lưỡi Tô Tễ Tinh, ngón cái ở ngoài vuốt ve đôi môi cậu, cố ý khiến Tô Tễ Tinh không thể ngậm được miệng, dường như chỉ có thông qua cách này, mới giảm bớt được chút tà hỏa đang thiêu cháy trong anh.
Hạ Xán ghé mặt sát vào tai Tô Tễ Tinh, giọng nói khàn khàn: “Cố ý, hửm?”
Miệng Tô Tễ Tinh còn đang ngậm đồ vật, đương nhiên không nói được thành lời, bỗng cậu như muốn trả thù mà dùng sức cắn ngón tay Hạ Xán một cái, sau đó nghiêng đầu nhổ ra.
Vì thời gian dài không ngậm miệng, nên có nước dãi chảy ra khóe miệng, Tô Tễ Tinh vươn lưỡi liếʍ khóe miệng mình, đôi mắt say mơ màng lườm Hạ Xán, cậu nhếch môi cười không có ý tốt, rõ ràng đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Ánh mắt Hạ Xán nhìn cậu dần tối lại, anh nghiến răng thấp giọng cảnh cáo: “Đừng tưởng đang ở bên ngoài thì tôi không dám làm gì cậu.”
Tô Tễ Tinh hừ lạnh khinh thường, còn ấu trĩ hướng anh ‘Phì’ một cái, sau đó kéo áo khoác trên người xuống ném vào Hạ Xán, đập cửa xe gào lên: “Đồ của nam nhân thối tha dùng qua, tôi không cần! Dừng xe! Tôi muốn về nhà!”
Tài xế nghe tiếng động, tò mò nhìn họ qua kính chiếu, hỏi: “Bạn cậu say quá rồi nhỉ?”
Hạ Xán kéo người lại ôm vào trong lòng, hướng tài xế nói lời xin lỗi: “Phải, phiền bác tài lái nhanh một chút, tôi sợ lát nữa cậu ấy nôn ra xe mất.”
Tài xế chở khách sợ nhất là gặp ma men, chính vì sợ bị bẩn xe, nghe Hạ Xán nói tài xế không dám chậm trễ thời gian, nhấn ga tăng tốc, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất chở hai người đến nơi.
Đến nơi Tô Tễ Tinh còn bám chặt cửa xe không chịu xuống, miệng ồn ào đòi về nhà mình, cuối cùng Hạ Xán phải dùng áo khoác bó cả người cậu lại, nửa ôm nửa kéo mới lôi được cậu xuống xe.
Đến cửa thang máy, Tô Tễ Tinh lại không chịu đi vào, cậu đẩy Hạ Xán ra lảo đảo đi ra ngoài, “Đây không phải nhà tôi, tôi muốn về nhà!”
Hạ Xán kéo người lại đẩy vào trong góc một thang máy, ấn chọn tầng, rồi chống hai tay ở hai bên người Tô Tễ Tinh giam cầm cậu, anh kéo khẩu trang xuống, thấp giọng cảnh cáo: “Cậu biết điều chút.”
Tô Tễ Tinh ngẩng đầu trừng anh, bất mãn lên án: “Làm cái gì không cho tôi về nhà?”
Hạ Xán kiên nhẫn dỗ cậu: “Cậu uống nhiều rồi, đừng về khiến ông bà cậu lo lắng thêm, đến nhà tôi, tôi chiếu cố cậu.”
“Hứ, nói thì dễ nghe lắm, đừng tưởng tôi không biết cậu có ý đồ gì,” Tô Tễ Tinh nâng ngón tay chọc chọc lên ngực Hạ Xán, mạnh miệng, “Tên nhãi cậu, rất có tâm ha!”
Hạ Xán nhéo nhéo vành tai cậu, cười nhẹ hỏi: “Có tâm? Vậy ai vừa rồi ở trên xe còn câu dẫn tôi?”
“Cái rắm, ai, ai câu dẫn cậu?” Tô Tễ Tinh như một chú cừu non tức giận cúi đầu, dùng đỉnh đầu húc Hạ Xán, “Ai bắt cậu làm việc có lỗi với tôi trước?”
Sức lực của người say không nhỏ, Hạ Xán bị cậu húc hơi đau, khẽ rên, “Tôi làm chuyện có lỗi với cậu khi nào?”
Tô Tễ Tinh ngẩng đầu, cười lạnh bĩu môi, “Tự mình nghĩ! Ông đây không thèm nói!”
Thang máy ngừng lại ở tầng lầu có nhà Hạ Xán, cửa tự động mở ra, Hạ Xán ôm Tô Tễ Tinh đi ra ngoài, còn tiện tay nhéo eo cậu, uy hϊếp: “Xưng ông với ai đấy hả? Tôi thấy cậu không phải say, rõ ràng là mượn rượu làm loạn, thiếu người quản.”
“Cút, cậu mới thiếu người quản, tôi muốn về nhà!” Tô Tễ Tinh giãy khỏi tay Hạ Xán, loạng chà loạng choạng đá anh một cái, “Không thèm để ý đến cậu nữa, tên nhãi nhà cậu là đồ có không nghĩa khí!”
Hạ Xán dở khóc dở cười, “Tôi không có nghĩa khí khi nào?”
Hai người lôi kéo nhau ở ngoài một lúc lâu, một người muốn đi một người không chịu đi, nháo đến Hạ Tinh ở trong nhà cũng nghe thấy động tĩnh.
Bà mở cửa nhìn ra, thấy Tô Tễ Tinh tới thì vui vẻ, “Tiểu Tô tới đấy à, sao đến mà chưa vào nhà?”
Tô Tễ Tinh nghe thấy tiếng của Hạ Tinh liền dừng bước, hất cái tay đang đỡ cậu của Hạ Xán ra, sau đó quay người 180°, hướng Hạ Tinh cúi người 90° làm đại lễ, “Chúc cô năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi!”
Cậu uống rượu xong thì đầu nặng chân nhẹ, cúi người vậy thì mất trọng tâm, ngã nhào về phía trước, nhìn như sắp đυ.ng phải Hạ Tinh, cũng may Hạ Xán tay mắt lanh lẹ ôm được cậu từ phía sau.
“Ôi, cẩn thận một chút!” Hạ Tinh hoảng sợ vỗ vỗ ngực, ngửi thấy mùi rượu trên người Tô Tễ Tinh, “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Tô Tễ Tinh nhìn bà cười ngây ngô, rung đùi đắc ý, “Cô yên tâm, cháu không say!”
“Đã như thế này rồi còn bảo không say,” Bà nhìn Hạ Xán oán trách, “Sao con để thằng bé uống nhiều như vậy, cũng không biết ngăn cản.”
Hạ Xán không giải thích, đỡ Tô Tễ Tinh vào cửa nói: “Mẹ, cậu ấy uống nhiều quá ở lại đây một đêm, thuốc giải rượu nhà mình để chỗ nào? Lấy hộ con với.”
“Thuốc để trong ngăn kéo bàn ở phòng khách, con đỡ thằng bé lên sô pha ngồi tạm, để mẹ đi nấu canh giải rượu.”
Hạ Tinh quay người đi vào phòng bếp, Hạ Xán kéo Tô Tễ Tinh đến sô pha nằm tạm, sau đó tìm thuốc rồi đi rót nước.
Rót nước quay lại, thì phát hiện Tô Tễ Tinh không làm loạn như vừa rồi nữa, cậu nằm an tĩnh trên sô pha, nhưng hai mắt mở to, nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì.
Hạ Xán đặt cốc nước lên bàn, đi qua nâng người ngồi dậy, dịu dàng dỗ cậu: “Ngoan, uống thuốc đi đã.”
Tô Tễ Tinh ngoan ngoãn há mồm uống thuốc, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống thì từ dạ dày đã truyền đến một trận ghê tởm, cậu vội đứng dậy đẩy Hạ Xán ra, chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn một hết ra.
“Lần sau còn dám uống nhiều thế nữa không hả?” Hạ Xán đi theo vào, lấy cốc nước cho cậu xúc miệng.
Tô Tễ Tinh nôn xong mới thấy dễ chịu hơn chút, cậu súc miệng xong ấn xả bồn cầu, đứng lên còn mạnh miệng: “Ai cần cậu lo.”
“Tôi không lo thì ai lo cho cậu?” Hạ Xán đi qua, cúi đầu đánh giá Tô Tễ Tinh, hỏi, “Có thể hỏi, cậu rốt cuộc đang giận tôi chuyện gì không?”
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đang giận?” Tô Tễ Tinh thấy trong người bực bội, cậu đẩy Hạ Xán về phía cửa, “Tôi muốn đi vệ sinh, mời cậu đi ra ngoài!”
Hạ Xán bị đẩy ra ngoài, cửa phòng vệ sinh bị đóng ‘rầm’ một cái, đúng lúc Hạ Tinh nấu xong canh giải rượu đi ra, nhìn thấy con trai đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, thuận miệng hỏi: “Tiểu Tô ở bên trong à?”
“Ừm.”
“Hai đứa có mâu thuẫn gì à? Vừa rồi hình như mẹ nghe thấy hai đứa cãi nhau ở bên ngoài?” Bà lo lắng hỏi.
Hạ Xán đi qua trấn an bà, “Không đâu, bọn con đùa nhau thôi, mẹ, mẹ ngủ sớm đi, để con chiếu cố cậu ấy là được rồi.”
Vẫn còn Hạ Tinh ở đây, Hạ Xán cũng không tiện dỗ dành Tô Tễ Tinh trước mặt bà, nên tính dỗ bà đi ngủ trước.
Bà vẫn có chút không yên tâm, nhìn về phía nhà vệ sinh, “Tiểu Tô không sao chứ?”
“Không sao đâu, chỉ uống nhiều quá nên làm loạn chút thôi, cậu ấy vừa nôn ra rồi, giờ đang đi vệ sinh.”
“Vậy thì tốt. Mẹ đi ngủ trước đây.” Hạ Tinh chuẩn bị quay về phòng mình ngủ, trước khi đi còn không quên chỉ chỉ canh giải rượu trên bàn phòng khách, “Chờ thằng bé ra nhớ bảo nó uống đấy, tốt cho dạ dày.”
“Được, con biết rồi mẹ.”
Hạ Tinh rời đi, Hạ Xán lại đợi thêm một lát vẫn không thấy Tô Tễ Tinh đi ra, anh nhịn không được gõ cửa phòng hai tiếng, “Có sao không?”
Tô Tễ Tinh không lên tiếng, bên trong im ắng không có thanh âm nào.
Hạ Xán thấy không thích hợp, cầm tay nắm cửa xoay thử, cửa không khóa, xoay cái liền mở.
Anh đi vào thì thấy Tô Tễ Tinh vẫn còn ngồi trên bồn cầu, cúi đầu im lặng giống như đang ngủ gật, nhưng nắp bồn cầu thì đóng, quần cùng dây lưng thì cởi đến tận mắt cá chân, lộ ra cặp đùi sáng choang.
Qυầи ɭóŧ thì còn mặc trên người, thuần trắng, không biết cậu mặc kiểu kỳ kỳ quái quái gì mà một vạt áo sơ mi bị nhét vào qυầи ɭóŧ, trông bộ dáng vừa buồn cười vừa đáng yêu.
“Ngủ rồi?” Hạ Xán đóng cửa nhà vệ sinh, khóa trái lại rồi mới đi qua, anh buồn cười chọc chọc mặt cậu cho cậu tỉnh, “Chỗ này lạnh, muốn ngủ thì tắm rửa xong về phòng mà ngủ.”
Tô Tễ Tinh chầm chậm mở mắt ra, như tỉnh như không mà ngẩng đầu, cậu nhìn chằm chằm Hạ Xán một lát, rồi như nhớ ra cái gì đột nhiên đứng lên, “Tôi muốn về nhà.”
Vừa nói vừa đi về phía trước, lại vướng cái quần đã cởi xuống mắt cá chân nên lảo đảo suýt nữa ngã sấp mặt, cũng may Hạ Xán ôm lấy cậu trước.
“Vẫn còn làm loạn? Về cái gì mà về? Đã giờ nào rồi còn về?” Hạ Xán kéo người vào lòng, đánh một cái vào mông cậu, “Không cho về.”
“Dựa vào cái gì không cho tôi về? Cậu có biết nói lý không hả?” Tô Tễ Tinh che mông, tức giận trừng anh.
Vì uống rượu nên đôi mắt Tô Tễ Tinh như ngậm nước, đuôi mắt hồng hồng, tuy vẻ mặt giận dữ nhưng lại lộ ra chút ủy khuất đáng thương, Hạ Xán nhìn mà mềm lòng, anh vỗ vỗ mặt cậu, ôn nhu dỗ dành: “Bởi vì tôi sẽ lo, ngoan, đêm nay ở lại đây, ngày mai đưa cậu về.”
Hạ Xán cũng uống không ít rượu, trong phòng vệ sinh lại chỉ có bọn họ, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy động tình, anh vừa nói vừa cúi đầu muốn hôn Tô Tễ Tinh.
Nhưng Tô Tễ Tinh quay đầu né tránh, miệng còn ghét bỏ: “Đừng dùng cái miệng từng hôn người khác hôn tôi, bẩn chết được.”
Hạ Xán khựng lại, anh trầm mặc một lát, bỗng cười khẽ, hỏi: “Tôi hôn người khác khi nào?”
Tô Tễ Tinh hừ lạnh, “Cũng không biết tên nào nói chính mình hai mươi tuổi đã mất nụ hôn đầu.”
“À, thì ra cậu vì chuyện này mà cáu kỉnh với tôi,” Hạ Xán nhướn mày, hầu kết khẽ lên xuống, “Tôi còn tưởng cậu không để bụng.”
“Tôi không để bụng nha, chỉ là tức.” Vẻ mặt Tô Tễ Tinh hờ hững nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ khó chịu đã bán đứng cậu, “Cậu đó, lúc đấy ông đây như tên hầu chạy theo cậu khắp nơi đến sắp gãy cả chân, kết quả thì sao? Còn giấu tôi yêu đương, bạn học Hạ sống tiêu sái quá ha, sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu gian xảo thế này nhỉ?”
Con thỏ ngốc ghen vì mình, điều này khiến Hạ Xán rất vui sướиɠ.
Anh dồn người ta vào bồn rửa tay, ngậm cười hỏi: “Nếu tôi nói, nụ hôn đầu tiên của tôi chính là cậu, cậu có tin không?”
Tô Tễ Tinh nghe xong thì sửng sốt, cậu hoài nghi nhăn mày tựa như đang suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của anh, sau đó cười khinh thường, “Đừng đùa, sao có thể là tôi được? Nếu hôn tôi, chẳng lẽ tôi còn không biết?”
“Vì tôi hôn trộm.”
Hết chương 45