Nhóm Trần Vũ Phong nghe xong liền kinh ngạc.
“Nhà tiên tri thật sự xuất hiện rồi sao.” Mạnh Kỳ hoảng hốt.
“Như vậy không phải Vũ Phong đã bị lộ.” Roma cũng bàn hoàng.
Bọn họ không biết người này hiện tại đang phục vụ cho ai, nếu hiện tại Trần Vũ Phong lộ mặt không phải sẽ rất nguy hiểm sao.
Ashi nhìn bọn họ nhưng không nói gì, anh ta hiểu rất rõ tình hình hiện tại của bọn ho, tuy là một tộc nhân của tộc người cá, phải lấy an nguy của bộ tộc làm đầu nhưng anh ta hiểu không thể vì lợi ích, ích kỷ này mà đẩy an nguy của thế giới vào con đường cùng.
Thay vì sự thúc ép thì anh ta muốn nghe thấy sự lựa chọn chân chính của đứa trẻ của thiên mệnh lệnh kia hơn.
Dù là lựa chọn nào thì anh ta cũng không có ý kiến gì, nhưng lựa chọn của cậu sẽ khiến anh ta nhìn theo cặp mắt khác.
“Anh Phong.” Yuta nhịn không được liền lên tiếng.
Trần Vũ Phong nghe gọi liền xoay đầu lại nhìn, không ngờ vừa xoay xuống liền nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng của bọn họ.
Đến cả Enzo, dù không biết gì nhưng khi cảm nhận được không khí ngưng đọng của những người khác bé cũng trở nên căng thẳng.
“Không sao, chúng ta vẫn tiếp tục cứu người.” Trần Vũ Phong mỉm cười an ủi “Chúng ta đã hứa với họ, không cần vì một thứ không chắc chắn này mà ngừng bước.”
“Nhưng bọn chúng muốn bắt cậu, thậm chí là gϊếŧ chết cậu.” Roma không đồng tình nói.
Trần Vũ Phong thở dài nói “Các cậu nên biết, tiên tri không phải thứ gì đó rất lợi hại, dù cho bọn họ biết chúng ta sẽ đến nhưng đó chỉ là ôm cây đợi thỏ.”
Nghe cậu nói vậy Mạnh Kỳ mới suy nghĩ cẩn thận sau đó gật đầu đồng ý “Cậu nói đúng, bọn chúng không biết chừng nào chúng ta đến, lại càng không biết chúng ta đến từ hướng nào, như vậy chúng ta có thể mai phục hoặc gài bẫy chúng.”
“Đúng vậy, nếu như phải làm con rùa rút đầu, sợ chết thì tôi mãi mãi cũng không thoát được kíp số của mình.” Trần Vũ Phong khẽ cười thản nhiên “Có lẽ đối với những người đó tôi là vận mệnh của cả thế giới này, nhưng với tôi thì đó chính là cuộc sống của bản thân.”
“Tôi sẽ không ngăn cản cậu, dù cậu có làm gì thì tôi vẫn ở bên cạnh.” Mạnh Kỳ bày tỏ quan điểm.
Roma cùng Yuta nhìn nhau sau đó gật đầu chịu thua, bọn họ không không thể quyết định thay cho cậu, điều họ có thể làm chính là giống như Mạnh Kỳ nói, sẽ mãi mãi bên cạnh cậu.
Ashi nghe đối thoại của bọn họ từ đầu đến cuối liền thoáng kinh ngạc sau đó mừng rỡ, anh ta nhìn nhóm người trước mắt dịu dàng hơn hẳn, có lẽ đây chính là lý do thiên nhiên yêu quý cậu cùng những người bạn của cậu.
Không phải nói là thế giới này yêu thích cậu nên cũng đối xử tốt hơn với những người bên cạnh cậu.
“Được rồi, chúng ta phải quyết định một kế hoạch tốt để cứu người, tốt nhất đừng tham chiến.” Trần Vũ Phong được bọn họ ủng hộ liền nhanh chóng vào vấn đề.
“Đúng vậy, bộ tộc chúng tôi cũng chỉ muốn cứu người.” Ashi nói sau đó thở dài kể về chuyện xưa.
Đây không phải lần đầu chúng tôi bị ngắm đến, trong các bộ tộc nhân ngư thì bộ tộc của chúng tôi là yếu nhất, số lượng cũng ít nhất, vì vậy bọn người kia luôn ngắm đến chúng tôi.
Bởi vì sự kiêu ngạo mà chúng tôi khinh thường những con người yếu đuối đó nhưng không ngờ trong một lần chiến đấu với chúng, một tộc nhân của chúng tôi đã bị bắt mất.
Lúc chúng tôi lần theo dấu vết cùng cảm ứng dòng tộc chạy đến nơi thì đã không kịp nữa, xác chết của tộc nhân đó bị quăng trong một hang động ẩm mốc, máu bị rút cạn, thịt bị lốc không còn gì, xương trắng cũng bị mất vài khúc, cơ quan nội tạng cũng bị lấy đi đến cả vảy ở đuôi cũng bị cạo đến bông chóc.
Cảnh tượng ấy thật sự rất bi thảm, tôi có thể tưởng tượng được tộc nhân ấy đã cảm thấy như thế nào trước khi chết.
Chắc chắn nó còn thống khổ hơn cả cái chết.
Nhóm Trần Vũ Phong nghe xong liền không khỏi kinh hãi, đây thực sự là quá tàn nhẫn rồi, làm thế nào mà mốt người có thể xuống tay được voi với một vật thể sống, có hô hấp, hơn hết nữa phần trên vẫn là một người bình thường, cho dù chủng tộc là người cá thì họ cũng không hoàn toàn la mốt con cá có thể gϊếŧ lấy thịt được.
Chuyện này làm sao có thể là một con người làm, chắc chắn người đó là ác quỷ, là kẻ máu lạnh, là người xấu xa độc ác nhất trên thế giới này.
“Ashi, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu cho được tộc nhân của anh.” Trần Vũ Phong nhẹ giọng an ủi.
Cho dù khuôn mặt của Ashi có bình tĩnh cỡ nào hay giọng nói vẫn đều đều khi kể lại nhưng chắc chắn rằng hiện tại trong thâm tâm anh ta đang rất thống khổ cùng hận thù ngập tràn.
Ashi hít sau vài hơi cho tan đi cảm xúc trong lòng rồi mới gật đầu nói “Cảm ơn, tôi không sao, hiện tại chúng ta phải làm gì đây.”
Trần Vũ Phong cũng chưa nghĩ ra, cậu nhìn Mạnh Kỳ rồi lại nhìn Roma nhưng hai người bọn họ vẫn chìm trong duy tự.
“Anh Phong, chúng ta có cần dụng cụ gì không.” Lúc này Yuta bỗng nhiên lên tiếng hỏi “Lần nay em mang rất nhiều dụng cụ.”
Enzo nghe vậy liền cảm thấy tự ti, cô bé giơ hai tay trước mặt sau đó ủ rũ ‘Cô bé không có cái gì để giúp đỡ anh trai cả, những bảo bối của bé đều để ở nhà gia gia cả rồi’.
“Nếu không thì như vậy đi.” Mạnh Kỳ bỗng nhiên ngước đầu lên nói.
Mọi người nghe vậy liền tập trung nhìn về phía cậu ta.
“Người tiên tri bên phe địch không thể biết Vũ Phong nên chỉ cần có người tiến gần thì bọn họ chắc chắn sẽ chú ý đến hơn.”
“Lúc nãy sẽ có người lẻn vào cứu người ra, sau đó sẽ để một người tạo ra chút gió để phe địch phân tâm.”
“Thế là chúng ta có thể thừa cơ hội trốn thoát.” Mạnh Kỳ nói xong liền im lặng chờ đợi.