Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 9: Đại Bạch kỳ lạ

Trang đầu tiên của cuốn sách là một phần giới thiệu về người viết.

"Tôi là Ama một Dược sư, tôi là người đến từ thế giới khác, sau khi tham gia cùng đồng đội thành công tiêu diệt được quái thú tôi đã bắt đầu con đường tìm kiếm sự mới mẻ, trong vài năm qua tôi không nghĩ những thứ tôi tạo ra có ích cho những người có sức mạnh, nhưng thần thánh không tuyệt đường con người, những loài thực vật, động vật đang dần biến đổi, những nghiên cứu của tôi đã hoàn thiện.

Không chỉ dược sư mới có thể bào chế thuốc, nhưng chỉ có dược sư mới khiến thuốc chở nên hoàn thiện.

Tuy bạn không phải dược sư, nhưng bạn vẫn muốn bào chế thuốc thì hãy làm theo chỉ dẫn của tôi, sau đó chỉ cần nhờ một dược sư niệm nguyên tố vào để hoàn thành sự phụ trợ.

Đa số những người mang trên mình chức nghiệp khác sẽ chẳng để ý đến ta nói gì, nhưng học được nhiều thứ vẫn giúp ích hơn là không biết gì, cho dù kiến thức ấy vô bổ nhưng sẽ có lúc cần tới, ai biết được tương lai.

‘Kiến thức là vô hạn.’

“Đây có lẽ là một trong chín anh hùng cổ xưa, cuốn sách này chắc rất quý giá đối với dược sư.” Đọc xong lời mở đầu Trần Vũ Phong không khỏi khâm phục sự tài cao hiểu biết rộng của người tên Ama này.

Lật sang một trang khác, bên trên đánh số cùng với tên gọi của từng cách bào chế, chỉ cần cậu nhớ tên thì sau đó chỉ cần xem số trang liền lật đến chỗ cần tìm, không cần phải tìm kiếm từng trang một, quả thật rất tiện lợi giống như thế giới của cậu vậy.

Trần Vũ Phong sau khi đọc vài trang liền để nó xuống, cả người nằm lên chăn từ từ chìm vào giấc ngủ.

Không như lần trước cố gắng đọc hết một lần, lúc này cậu đã quyết tâm phải rèn luyện cơ thể vì vậy phải ngủ nghỉ đúng giờ, sáng phải dạy để luyện tập, dù sao ông lão dược sư cũng cho cậu ba ngày để đọc sách, thời gian dư giả, không cần thiết thức khuya hại thân.

Lại thêm một ngày trôi qua, dường như Trần Vũ Phong ở thế giới này cũng đã quen thuộc, trời vừa sáng cậu liền thức dạy rồi cùng Đại Bạch vào rừng luyện tập.

Ngày hôm qua cậu chạy bộ hai mươi vòng không quá tốn sức, hôm nay tăng thêm mười vòng xem thế nào.

Trước khi bắt đầu chạy cậu lại dặn dò Đại Bạch đừng đi xa.

Sau khi chạy xong cậu lại tiếp tục nhảy cóc cùng hít đất, hôm nay cậu còn làm vài động tác giãn cơ.

Làm xong tất cả cậu lại ngồi xếp bằng trên đất tập trung tinh thần vào trái tim, ngồi một lúc cảm giác nóng rát lại xuất hiện, nhưng lần này cậu không vội mở mắt, cố gắng chịu đựng đến khi cảm thấy cả người uể oải mới mở mắt ra thả lỏng cơ thể nắm luôn xuống đất.

“Hộc, hộc, hộc.” Những tiếng thở mệt nhọc, tay chân run rẩy, cả người nóng hừng hực, Trần Vũ Phong mở mắt rồi nhắm mắt, cố gắng thả lỏng người, dưỡng sức lực.

Sau khi cảm thấy hơi thở thông thuận, cơ thể cũng lấy lại sức lực, cả người cũng không còn nóng nữa Trần Vũ Phong liền đứng dậy, đi vào trong rừng, cậu cũng không lo lắng Đại Bạch không tìm thấy cậu, hôm nay sắc trời còn rất sớm không cần phải nhanh chóng về làng, cậu đi vào rừng để xem thử vận may một chút.

Nếu như có thể tìm thấy vài thực vật có thể làm thuốc thì hái về cho ông lão dược sư, còn nếu gặp phải những thực vật ăn ngon thì càng tốt.

Nhưng nếu xui xẻo thì cậu sẽ đυ.ng vào một hay hai con thú lớn đang kiếm ăn, thế thì cậu toi là cái chắc, nhưng chưa chắc cậu xui đến như vậy đâu nhỉ.

Trần Vũ Phong cầu nguyện trong lòng.

Dọc đường đi không gặp những con vật to lớn nào nhưng mà những con vật nhỏ cũng chẳng thấy, dường như nơi này vừa có một sinh vật mạnh mẽ nào đó đi qua, điều kỳ lạ là cây cỏ dưới chân lại không bị dẫm đạp cho nghiên ngã chút nào.

Trần Vũ Phong lại tiếp tục đi sâu vào trong, nhưng vẫn không thấy bất kỳ con thú nào, tuy cậu tìm được vài loại rau, trái cây rụng.

Thu hoạch không có gì mới mẻ cả, cảm thấy khoảng cách khá xa với mảnh đất trống rồi cậu liền xoay người đi về đường cũ.

Đi đến mảnh đất trống nhìn thấy Đại Bạch đã trở lại từ bao giờ, nghe thấy tiếng động nó liền ngước đầu nhỏ lên rồi sau đó tiếp tục gác cầm lên chân

“Đại Bạch, tao cảm thấy càng ngày mày càng lười biếng rồi.” Trần Vũ Phong thấy nó như vậy liền chọc ghẹo.

Vài ngày trước nó vẫn là một con thú triệu hồi bám người nhưng từ hai ngày trước nó trở nên thờ ơ lạnh nhạt, tuy không biết sự biến đổi này do đâu nhưng cậu cảm thấy không tốt tý nào.

“Meo.” Đại Bạch kêu một tiếng nhưng mắt vẫn nhắm chặt.

Thấy nó như vậy Trần Vũ Phong cảm thấy lo lắng, nếu chỉ đơn giản không còn bám người nữa thì không sao nhưng nếu nó bị bệnh hay trong người không thoải mái thì không tốt chút nào, chắc cậu phải hỏi ông lão dược sư một chút mới được.

Ôm Đại Bạch lên vai, lúc này cậu mới nhìn đến chiến lợi phẩm của nó, lần này nó săn được một con mồi khá to thân hình giống nai bởi vì bốn chân khá nhỏ, cái đầu thì hơi to, hai hàm răng sắt nhọn tuy đây chỉ là con non nhưng răng của nó đã đủ cắn bị thương một con thú trưởng thành.

Trần Vũ Phong lo lắng ôm lại Đại Bạch vào lòng sau đó kiểm tra toàn thân của nó xem có nơi nào bị thương hay không.

Không ngờ rằng Đại Bạch sẽ săn trúng loài này, tuy chỉ là con non nhưng độ nguy hiểm cũng khá cao rồi, huống chi Đại Bạch của cậu lại nhỏ bé như thế này.

Trần Vũ Phong thở dài muốn răng dạy Đại Bạch một phen nhưng khi mở miệng ra lại chẳng biết nói gì, thôi vậy cứ để nó thích làm gì thì làm gì.

Để Đại Bạch lại trên vai, Trần Vũ Phong cầm xác con mồi lên, vừa cảm nhận được cân nặng của con mồi cậu liền cảm thấy chắc Đại Bạch phải vất vả lắm mới kéo được nó về đây.

Một bên tay khác cậu nâng áo lên, bên trong bỏ vài loại hoa quả cùng rau dại, sau khi thấy không bỏ sót thứ gì nữa cậu liền bước đi.

Mảnh đất trống này cách làng cũng không quá xa chắc cũng một tiếng đi trong rừng, nên khi cậu về đến lều thì trời đã bắt đầu về chiều.

Bỏ chiến lợi phẩm vào trong lều, Trần Vũ Phong ôm theo Đại Bạch chạy đến lều của ông lão dược sư.

Nhưng khi cậu đứng bên ngoài lều lại không nghe bên trong vang lên câu nói quen thuộc, kể cả khi cậu gọi vào cũng chẳng có tiếng trả lời.

“Chẳng lẽ ông ấy chưa về lều.” Trần Vũ Phong khó hiểu sau đó hỏi một dân làng gần đó.

“À, cậu nói ông ấy à, sáng hôm nay vào nội thành rồi, mỗi lần đi chắc cũng hai ba ngày mới về.”

Trần Vũ Phong nghe xong thì cảm ơn sau đó trở về lều, hiện tại cậu đã hiểu tại sao ông lão lại kêu cậu ba ngày sau hãy đến mặc dù ông biết một cuốn sách cũng không gây ra bao nhiêu khó khăn với cậu.

Nhưng nếu vậy Đại Bạch phải làm sao đây.

Nhìn Đại Bạch ngủ trong lòng Trần Vũ Phong cảm thấy rầu thúi ruột, được rồi nếu như ngày mai nó vẫn không khoẻ lại cậu sẽ ôm nó vào nội thành.

Quyết định xong Trần Vũ Phong để Đại Bạch lên chăn sau đó cầm con mồi ra bờ suối tẩy rửa.

Bởi vì không có dao kéo nên cậu chẳng thể làm gì với con nai răng sắt này chỉ đành rữa sơ rồi đem lên lữa nướng, cậu đốt lửa to sau đó tìm vài cây gỗ rồi hợp lại thành giá nướng sau đó tìm một cây gỗ khá thô to xỏ xuyên qua xác thú rồi để lên giá nướng.

Con mồi không quá nhỏ thời gian nướng sẽ lâu, Trần Vũ Phong liền vào lều lấy cuốn sách ra, vừa xem vừa giơ tay xoay thịt, nếu không xoay thì thịt sẽ không thể chín đều được.

Thời gian từ từ trôi qua, mùi thơm từ thịt lan toả, dù cậu có đang mải mê xem sách thì cũng không ngăn nổi sự dụ hoặc của hương thơm này.

Trần Vũ Phong tạm thời đóng sách lại nhìn thịt nướng, thấy màu sắc của nó đã vàng ươm, liền hài lòng, cậu cầm theo cuốn sách vào lều, để nó xuống chăn rồi ôm Đại Bạch lên lấy cái bát của nó rồi ra khỏi lều.

Đi đến cạnh thịt nướng Trần Vũ Phong để Đại Bạch xuống, lây lây nó vài cái đến khi nó mở mắt ra nhìn mới thôi.

Cậu đưa tay lấy thịt ra khỏi giá nướng, xé thử một miếng thịt xuống rồi nếm thử, chất thịt mềm mại, mùi hương thơm ngào ngạt, không dai, lớp da vàng óng giòn tan.

“Ngon quá.” Trần Vũ Phong híp mắt khen ngon sau đó bắt đầu xé thịt vào bát Đại Bạch, đến khi cái bát đầy ụ thịt cậu mới dừng tay.

Một bữa ăn ngon khiến con người tràn trề sức lực, đây là câu nói không bao giờ sai, sau khi ăn ngon Trần Vũ Phong liền lấy sách ngồi bên ngoài lều đọc, dù sao ánh sáng bên ngoài cũng sáng hơn là khi vào lều, tuy ở thế giới này không lo cận thị hay hư tổn mắt do đọc sách ở chỗ không có ánh sáng thích hợp nhưng nơi sáng hơn thì nhìn chữ rõ ràng hơn.

Cậu không vào lều, cũng không để Đại Bạch vào lều, cậu để nó lên đùi mặc kệ cho nó ngủ cũng không phá nó, nhưng nhìn tình trạng không mở nỗi mắt của nó khiến cậu lo lắng muốn giữ nó bên cạnh.

Một người một thú ở bên ngoài màn đêm không ồn ào, chỉ có âm thanh lật từng trang sách, khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa hài hoà nhưng cũng không hợp với hình tượng một người dân sống trong ngôi làng xa tít trong rừng.