Kiều Nguyệt Linh năm nay còn chưa tới hai mươi tuổi, nhu thuận đơn thuần, ngây thơ hồn nhiên.
Khuôn mặt không lớn mang theo vài phần trẻ con mập mạp, cộng thêm một đôi mắt to tròn, xinh đẹp lại đáng yêu, thoạt nhìn non nớt khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
Trong công ty game tất cả đều là nam giới, thực tập sinh nhỏ nhất cũng lớn hơn Kiều Nguyệt Linh ba bốn tuổi, theo lý thuyết cũng sẽ không có ai nảy sinh tâm tư khác lạ với cô, chỉ đối đãi cô như em gái.
Nhưng Kiều Nguyệt Linh lại có một cặρ √υ' dâʍ đãиɠ mê hồn.
Đôi thỏ trắng trước ngực giống như một quả bóng bay được bơm hơi, làm cho người ta không thể không có những suy nghĩ dâʍ ɖu͙©.
Đường Tuấn Dân trong lúc rảnh rỗi đã từng nghĩ tới bộ ngực này rất nhiều lần. Bây giờ tận mắt chứng kiến, so với trong tưởng tượng của hắn còn dâʍ đãиɠ hơn gấp bội.
“Anh Đường...” Ngực mình bị ánh mắt cực nóng kia nhìn chằm chằm hơn mười giây, Kiều Nguyệt Linh mới giật mình phản ứng lại.
Cô gắt gao dùng tay ôm chặt muốn giấu đi một mảng da thịt, lại bởi vì quá mức mảnh khảnh nên không chỉ không che được bao nhiêu mà còn đem bầu vυ' trở nên càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hơn.
Da thịt trắng nõn gần như trong suốt từ giữa cánh tay tràn ra, nặng trĩu giống như bánh gạo nếp, làm cho người ta nhịn không được muốn nhào lên cắn một miếng.
Yết hầu bất giác lăn qua lăn lại, Lộ Tuấn Dân chợt tỉnh táo, nhận thức rõ ràng hắn nên đi ra ngoài ngay lập tức.
Người đàn ông tϊиɧ ŧяùиɠ lên não không chỉ đi vào và đóng cửa lại, mà thậm chí trong đầu đã hiện lên suy nghĩ làm thế nào mới có thể lừa gạt được thiếu nữ đơn thuần này, trêu đùa cô một phen.
“Tiểu Linh, ngực em không thoải mái sao?”
Cô đang để ngực trần ở chung phòng với một người đàn ông, mà hắn còn gọi cô một cách thẳng thắn và khiêu da^ʍ như vậy.
Kiều Nguyệt Linh ngượng ngùng gương mặt đỏ bừng, đứng ngồi không yên.
“Anh Đường, anh, anh có thể đi ra trước hay không...” Không thể nói dối, cũng không có biện pháp cự tuyệt, Kiều Nguyệt Linh ôm ngực lùi về phía sau, muốn cùng Đường Tuấn Dân kéo dãn khoảng cách.
Nhưng phòng nghỉ này nhỏ hẹp như vậy, Kiều Nguyệt Linh căn bản không có cách nào tránh được.
“Cái gì trước?” Đường Tuấn Dân dù sợ dọa nàng nhưng lại nhịn không được mà tới gần, di chuyển về phía trước một bước nhỏ, bộ ngực ở trước mắt liền phóng đại. B nào muốn mua truyện giá rẻ ib zalo mình nhé 0345955110
Trên bầu ngực trắng nõn gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng từng mạch máu màu xanh tím gợϊ ȶìиᏂ.
“Bị bệnh không được chịu đựng một mình, phải nói với bác sĩ mới được.” Đường Tuấn Dân giống như là một người anh trai tri kỷ ôn nhu khuyên bảo, bàn tay đã không thể khống chế được mà bắt lấy cánh tay của Kiều Nguyệt Linh.
Cánh tay anh lướt qua nhũ hoa, Đường Tuấn Dân tất nhiên phải động vào thứ thịt mềm mại kia nếu muốn chạm vào tay cô.
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng cọ qua, Kiều Nguyệt Linh chỉ cảm thấy nơi bị hắn động chạm liền trở nên vừa tê vừa ngứa, giống như có dòng điện chạy qua, làm cho cô nhịn không được khẽ rêи ɾỉ ra tiếng.
“Hừ ừ...”
Trong nháy mắt toàn thân cô trở nên mềm nhũn làm cho Đường Tuấn Dân dễ dàng kéo cánh tay của cô lên, ngực sữa non nớt giống như thỏ trắng nảy lên, trông dâʍ đãиɠ cực kỳ.
Đôi gò bồng đảo bị anh Đường nhìn thấy khiến Kiều Nguyệt Linh vừa xấu hổ vừa vội vàng, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể quay đầu né tránh.
“Tiểu Linh, núʍ ѵú của em cứng lên rồi.”
Không chỉ núʍ ѵú, mà bầu ngực dâʍ đãиɠ cũng từ từ ưỡn lên, bộ dáng kia giống như là đang mời gọi Đường Tuấn Dân mau chơi đùa vậy.
“Tiểu Linh không phải là ở trong phòng lén lút thủ da^ʍ chứ? Bởi vì ngực quá trướng à?” Đường Tuấn Dân nói xong, chỉ thấy nhũ nhục trước ngực run rẩy, một cỗ hương sữa ngọt ngào dị thường liền bay tới.
“Không, không phải! Bởi vì em bị ốm...” Kiều Nguyệt Linh vô cùng kinh ngạc, làm sao cô có thể làm ra loại chuyện đó, quá xấu hổ.