Đinh Mộng Hàm thở dốc, tê liệt trong lòng Tống Tư Duệ, không còn hơi sức phản bác lại lời của tiểu trà xanh.
Trước khi kết hợp với Tống Tư Duệ, nhiều lúc Đinh Mộng Hàm không cảm thấy thỏa mãn trong chuyện chăn gối, không chiếm thế chủ đạo.
Cô và chồng cũ trong lúc quen nhau có nhiều lần cãi vã, cô vì anh ta mà cung phụng, nhiệt tình, tận tâm dâng hiến, vì anh ta mà thay hình đổi dạng.
Khi đối diện với Tống Di, cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, biết khi nào nên diễn, nên rêи ɾỉ như thế nào để làm hài lòng đàn ông.
Những gì cô thể hiện trên giường với Tống Di không phải là ăn ý mà là kỹ năng của người trưởng thành, giống như một diễn viên, trong cảnh tiếp theo, cô nên nói mấy lời thoại như mình rất sướиɠ, còn anh ta thì mỉm cười, nói anh ta cũng rất hưởng thụ.
Chỉ khi ở bên Tống Tư Duệ, Đinh Mộng Hàm mới là Đinh Mộng Hàm, là một người phụ nữ, một người tình được che chở, được quan tâm, được thỏa mãn.
Hai mươi tám tuổi chắc chắn không phải là độ tuổi không thèm khát, quan hệ với chồng cũ là để sinh con, với Tống Di là bài tập mà những cặp vợ chồng mới cưới phải làm.
Chỉ khi làm với Tống Tư Duệ là xuất phát từ du͙© vọиɠ, khó mà cưỡng lại.
Cô thèm khát cơ thể của cậu, nhớ nhung từng cái chạm khẽ và run rẩy mỗi lần hôn nhau với cậu.
Tống Tư Duệ không có nhiều kỹ năng, lần đầu quan hệ chỉ là những cái mù quáng thẳng thừng, nhưng Đinh Mộng Hàm có thể cảm nhận được sự non nớt mơ hồ và nhiệt tình từ những động tác mãnh liệt đó.
Cô có thể dựa vào sự yêu chiều của Tống Tư Duệ mà trở thành kẻ chiếm thế, không cần phải cung phục, không cần phải thay đổi bản thân.
Mỗi lần kết hợp đều là vì thỏa mãn bản thân, là khởi nguồn của bao khát vọng và du͙© vọиɠ.
Họ là một cặp trời sinh, chính tần số và tín hiệu giống nhau đã hướng dẫn họ tiến lại gần nhau hơn, bao dung lẫn nhau.
Đinh Mộng Hàm quay đầu lại, choàng qua cổ Tống Tư Duệ.
Với sự trợ giúp của chùm tia trắng của máy chiếu trên cao, Đinh Mộng Hàm nhìn thấy mình trong con ngươi sâu thẳm của thiếu niên, nhìn thấy gương mặt đang mê man của mình, ở cự ly gần như thế, dường như đẹp hơn bình thường.
Cô hôn lên khóe môi Tống Tư Duệ cách một lớp khẩu trang, nhỏ giọng khen ngợi: “Bố cậu quả thật không giỏi bằng cậu, cậu rất có thiên phú đó, làm rất giỏi.”
Đinh Mộng Hàm nghĩ, bất luận là quan hệ khác giới hay là mẹ con, khen ngợi và động viên đúng mực là một trong những cách để rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, quả thực vừa rồi cô rất hưởng thụ, lúc này không cần dè dặt, khẩu thị tâm phi mà đẩy cậu ra xa nữa.
Mấy ngày nay khoảng cách giữa bọn họ đã bị Tống Tư Duệ kéo dài thêm, cần cô xích lại gần, xác nhận một chút, có phải đối phương đang hưởng thụ trò chơi.
Tống Tư Duệ mỉm cười, cúi đầu xuống hôn lên môi cô qua lớp khẩu trang.
Hai người cọ trán vào nhau, lông mi dài rậm của cậu khẽ rung lên, cơn gió yếu ớt thổi tung mặt nước hồ trong lòng Đinh Mộng Hàn, mây trắng phản chiếu trên mặt hồ xanh biếc, đàn cá tung tăng vẫy đuôi bơi lội, tạo thành từng gợn sóng trên mặt nước.
Sau khi làm ấm một lúc, khi hơi thở của cô trở lại bình thường, Tống Tư Duệ ôm lấy Đinh Mộng Hàm, moi côn ŧᏂịŧ trương phình cùng với bαo ©αo sυ trong túi quần ra, xé bao bì rồi tự đeo vào cho mình.
Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng như thoát khỏi ràng buộc nhảy ra ngoài, Tống Tư Duệ cố ý trêu chọc cô, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn tự nảy lên đập vào lưng cô, giống như người qua đường lễ phép gõ cửa trong đêm bão tuyết:
“Xin chào, có thể cho tôi xin ở nhờ một ngày được không? Bên ngoài lạnh quá, tôi muốn ở trong tiểu huyệt của cô sưởi ấm.”
Đồng ý đi xem phim với cậu biết trước là sẽ xảy ra những chuyện như thế này, nhưng sự trải nghiệm này không giống như trong tưởng tượng.
Điều hòa trong rạp chiếu phim được bật rất cao.
Làn da tiếp xúc với không khí bị cái lạnh tấn công co rúm lại, còn làn da bọc trong chiếc áo gió thì nóng bừng vì du͙© vọиɠ.
Nóng lạnh luân phiên, mỗi một lỗ chân lông trên người Đinh Mộng Hàn đều đang co rút lại, ánh mắt bất an quan sát khách đằng trước, sợ bọn họ quay đầu lại sẽ nhìn thấy hai người đang giao cấu với nhau.
Cô biết mình là người có gan nghĩ nhưng không có gan làm, cô hỏi: “Cục cưng, hay là chúng ta đi thuê phòng đi?”
Tống Tư Duệ do dự vài giây: “Đừng sợ, thử ở đây một lần đi, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ không phải sao?”
“Đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng tôi sợ sẽ cởi sạch mất.”
Cậu mỉm cười nói: “Cô nhát gan thế sao? Lúc trước ăn chuối của tôi trước mắt dì Trương, khoảng cách gần như thế sao cô không sợ?”
Đinh Mộng Hàm: “Lúc đó tôi bị ngáo, chỉ muốn trêu đùa cậu một chút.”
Tống Tư Duệ hôn lên tai Đinh Mộng Hàn, vòng tay ôm eo cô, l*иg ngực rộng lớn nóng bỏng truyền đến cảm giác an toàn, giống như cậu đang tạm thời xây cho cô một ngôi nhà vững chắc: “Mẹ nhỏ, thế ngáo thêm chút nữa nhé, trêu đùa tôi thêm mấy lần, ở nhà chơi tôi, ở rạp chiếu phim cũng chơi tôi, kiên nhẫn với tôi một chút đi, đừng cứ suốt ngày hờn dỗi.”
“Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà cậu có thể lạnh lùng vô tình, còn tôi thì không được hờn dỗi?” Sau khi kìm nén nhiều ngày, Đinh Mộng Hàm cuối cùng cũng có cơ hội đặt ra câu hỏi.
“Bởi vì tôi đang giả vờ lạnh lùng, dựa vào tôi thích cô,” Tống Tư Duệ nói, “Bởi vì bây giờ tôi đang vô tình dây dưa với cô, nhưng nếu tôi không kéo dài khoảng cách, tôi sợ tình cảm cảu tôi sẽ mang đến nhiều tổn thương cho cô.”