Cố Tổng, Anh Buông Tha Tôi Đi

Chương 3: Đưa đôi mắt của cô cho Nhu Nhi.

Vân Mộng Hi nằm trằn trọc ở trên giường bệnh, cô nghĩ thế nào cũng không thông, vì sao Lâm Nhu vẫn còn sống.

Lúc ấy, cô cùng Cố Diệp Phong đuổi đến vách núi, tận mắt nhìn thấy Lâm Nhu nhảy xuống biển rồi cơ mà?

Vậy mà hiện giờ cô ta còn có thể sống? Hơn nữa, hai mắt lại còn bị mù

Vân Mộng Hi không hề thấy thương cảm cho Lâm Nhu chút nào. Nếu không phải lúc trước Lâm Nhu trăm phương nghìn kế hãm hại cô, làm cho Cố Diệp Phong nghĩ rằng cô là một người phụ nữ độc ác, bụng đầy mưu kế thì bây giờ tình cảnh của cô và anh cũng không ra nông nỗi này.

Đúng vậy, chính vào ngày Lâm Nhu nhảy xuống biển đó, chính bởi vì Mộng Hi bò lên giường của Cố Diệp Phong!

Lúc ấy, Lâm Nhu hẹn cô đi khách sạn ăn cơm, nói là muốn tâm sự cùng nhau. Nhưng mà, mới ăn được một nửa thì cô đã hôn mê, chờ đến khi tỉnh dậy thì đã nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Cố Diệp Phong

Trong suốt khoảng thời gian sau đó, cô đã giải thích cho Cổ Diệp Phong rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều bị lên án mạnh mẽ.

Anh nói cô máu lạnh vô tình, ngay cả khi Lâm Nhu đã chết rồi mà cô cũng muốn tát gáo nước bẩn lên người cô ta.

“Phanh!”

Đúng lúc Vân Mộng Hi đang còn trong dòng hồi tưởng, cửa phòng bỗng nhiên bị người đá văng ra.

"Kiểm tra cho cô ta!"

Cố Diệp Phong bảo nhân viên y tế giữ lại Vân Mộng

Hi.

"A! Các người muốn làm cái gì? Cổ Diệp Phong, anh

mau kêu bọn họ buông tôi ra!"

Vân Mộng Hi hoảng sợ kêu lên, nhưng Cố Diệp Phong lại vẫn thờ ơ như không hề nghe thấy.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong rồi nói nhỏ vài câu với Cố Diệp Phong. Vân Mộng Hi vội vã chạy đến bên anh, nắm chặt tay anh hỏi:

"Anh muốn làm cái gì?"

Cố Diệp Phong lộ ra vẻ đầy chán ghét, nhanh chóng đẩy ra tay của Vân Mộng Hi.

"Bởi vì cô hãm hại mới khiến Nhu Nhi không nhìn thấy được ánh sáng nữa. Bây giờ, tôi sẽ lấy đôi mắt của cô đưa cho Nhu Nhi, xem như là đền bù cho lương tâm của cô."

"Cái..cái gì? Anh muốn đào hai mắt của tôi?!!"

Vân Mộng Hi hoảng sợ nhìn Cố Diệp Phong giống như đang xem một người xa lạ.

"Đừng nói khủng bố như vậy, chỉ là lấy giác mạc mà thôi."

Cố Diệp Phong lạnh nhạt nhìn cô.

"Không! Tôi không muốn! Tôi tuyệt đối sẽ không đem đôi mắt của mình cho cô ta! Tuyệt đối không muốn!"

"Cô không có quyền từ chối!"

Cố Diệp Phong nắm chặt cằm Vân Mộng Hi, đôi mắt lộ vẻ cực kỳ hung ác.

"Cô hại chết mẹ tôi, lại còn hãm hại Nhu Nhi. Loại người ác độc như cô, nên vĩnh vĩnh sống ở trong bóng tối mới thích hợp."

"Cố Diệp Phong! Tôi còn đang mang thai cốt nhục của anh, cho dù anh có hận muốn tôi chết đi nữa, nhưng nể mặt đứa bé còn chưa ra đời, anh buông tha tôi đi!"

Vân Mộng Hi khóc thút thít cầu xin, mong sao người đàn ông tàn nhẫn này có thể mềm lòng, chẳng sợ dù chỉ có một phần cơ hội.

Nước mắt Vân Mộng Hi rơi lã chã, cô ngã vào trong ng tay Cố Diệp Phong. Nhưng mà hắn lại đột nhiên buông tay ra, trên mặt lộ vẻ chán ghét giống như bị vật gì đó dơ bẩn chạm vào.

Anh nhíu mày nói.

"Cũng chính bởi vì đứa bé cho nên cô mới có thể may mắn mà sống sót đến tận bây giờ!"

Sau khi nói xong những lời này, Cố Diệp Phong liền xoay người rời đi. Vân Mộng Hi vẫn còn ngồi ngơ ngẩn ở trên giường bệnh, trong lòng vừa sợ hãi vừa đau xót.

Cô yêu Cố Diệp Phong, một mực yêu thương anh, yêu đến mức không quan tâm đến tự trọng của bản thân.

Nhưng mà, Cố Diệp Phong không yêu cô, người hắn

yêu chính là Lâm Nhu.

Lâm Nhu lớn lên gợi cảm lại ôn nhu, đa tài đa nghệ, cùng Cố Diệp Phong đúng là trai tài gái sắc.

Còn cô đâu? Cô cái gì cũng không có, không ôn nhu không gợi cảm, đặc biệt là còn không biết xấu hổ.

Đúng như lời Cố Diệp Phong nói, cô không biết xấu hổ hạ thuốc anh, bò lên giường anh, cho dù anh cưới cô, cũng sẽ không thừa nhận thân phận của cô.

Vốn tưởng rằng có thể dùng thời gian để cảm hoá anh, có lẽ còn có thể được đến một tia thương hại của anh cũng tốt.

Nhưng mà, ngay cả một ánh mắt anh cũng không muốn liếc nhìn cho cô, hiện giờ lại vì Lâm Nhu mà muốn đào đi đôi mắt của cô.

Vân Mộng Hi duỗi tay vuốt bụng đang nhô lên của

mình, trong lòng trầm xuống. Vì đứa nhỏ, cô nhất định phải rời đi nơi tàn nhẫn này. Nghĩ đến đây, đồ đạc cũng không thèm thu dọn, Vân

Mộng Hi trực tiếp cầm lên túi rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.

Trong khi đang chạy qua một chỗ ngoặt, Vân Mộng Hi vô tình nhìn thấy một người trong một góc, đó là Lâm Nhu.

Lâm Nhu đang cầm một túi da đưa cho một người phụ nữ.

"Chuyện tôi đã giao, cô làm rất tốt, đây là thù lao của cô. Nhớ kỹ, nếu dám tiết lộ ra bên ngoài thì cẩn thận cái imang nhỏ của cô."

Mà người phụ nữ bên cạnh Lâm Nhu cô cũng nhận ra. Không sai, đó chính là chị giúp việc Lý.

Tại sao hai người bọn họ lại quen biết nhau?