Tiểu Mỹ Nhân Thích Làm Tiểu Tam Tâm Cơ

Chương 4

“A…”

Đông Phương Mặc Thần bị kẹp da đầu run lên, cuối cùng không nhịn được, cái mông căng thẳng rút côn ŧᏂịŧ ra, lại thẳng mông thao mạnh vào trong tiểu huyệt nhỏ đầm đìa nước:

“Không nói lời nào, anh thao mạnh em là đủ…”

“Ưm a…”

Đông Phương Mặc Thần ôm hai chân Bạch Hàn Nhiễm Hy, trực tiếp thao mạnh, côn ŧᏂịŧ thô to lần lượt xâm nhập trong tiểu huyệt nhỏ chặt khít, thao tiểu huyệt dâʍ ɖị©ɧ chảy loạn.

Bạch Hàn Nhiễm Hy không nhịn được nhỏ giọng rêи ɾỉ, cơ thể bị đâm rất thoải mái, côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa nóng kia, mỗi lần tiến vào đều vuốt lên tất cả nếp uốn trong tiểu huyệt, căng đầy trong cơ thể cô, qυყ đầυ to xoay tròn nghiền nát trên tao tâm, thao Bạch Hàn Nhiễm Hy căn bản không nhịn được miệng kêu sung sướиɠ.

“Tiểu huyệt thật khít, thao nhiêu lần như vậy vẫn khít như thế…”

Đông Phương Mặc Thần nghiến răng, gân xanh chỗ thái dương giật giật, thao tiểu huyệt yếu ớt phát ra tiếng òm ọp:

“Anh thấy mỗi ngày thao em một lần đều không thể thỏa mãn cái tiểu huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ này của em, anh nên mỗi đêm đến nhà em, cho tiểu huyệt em hàm chứa côn ŧᏂịŧ của anh đi ngủ!”

Nghĩ tới tuy nhà Bạch Hàn Nhiễm Hy nhỏ, nhưng phòng ngủ ấm áp thơm nức, cơ thể Đông Phương Mặc Thần càng nóng hơn.

Nơi nhỏ như vậy, thích hợp hai người cởi sạch đồ ôm ấp nhau, tận tình giao hợp.

“A a, đừng mà…” Bạch Hàn Nhiễm Hy lắc đầu từ chối: “Nhà em có người ở nhà, không được…”

Đừng mà sao?

Đông Phương Mặc Thần không nghe lọt lời này, anh nắm lấy bộ ngực bị thao lắc lư loạn xạ của Bạch Hàn Nhiễm Hy, chân cô quấn lấy eo Đông Phương Mặc Thần không ngừng thả lỏng: “Tới nhà như vậy em sẽ bị phát hiện… Aa… Đừng đâm chỗ đó…”

Đông Phương Mặc Thần nhắm ngay tao tâm, điên cuồng di chuyển côn ŧᏂịŧ, bàn học không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng kẽo kẹt, tiểu huyệt nhỏ bị thao phun nước tràn lan, toàn thân Bạch Hàn Nhiễm Hy quay cuồng sóng thịt, Đông Phương Mặc Thần sờ ngực cô, cố ý dùng qυყ đầυ lặp lại động tác xay nghiền hoa tâm.

“Hửm? Đừng mà sao? Em không muốn anh tới nhà em, vậy anh không cần thỏa mãn cái tiểu huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ của em, em cũng không muốn hàm chứa côn ŧᏂịŧ lớn của anh đi ngủ sao?”

Bạch Hàn Nhiễm Hy bị thao nước mắt lưng tròng trên bàn học, cùng với côn ŧᏂịŧ cắm vào tâm huyệt không ngừng đánh phá loạn lên, đều khiến cô không nhịn được mất đi lý trí: “Aa thật sướиɠ… Từ bỏ, từ bỏ…”

Đông Phương Mặc Thần nắm lấy mông Bạch Hàn Nhiễm Hy, bỗng nhiên rút côn ŧᏂịŧ ra, lật người Bạch Hàn Nhiễm Hy lại, qυყ đầυ đang trượt giữa đùi đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô: “Từ bỏ sao? Anh xem cái tiểu huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ này của em có thể cách xa côn ŧᏂịŧ hay không…”

“Ưm…”

Bạch Hàn Nhiễm Hy nức nở, kɧoáı ©ảʍ đang tích lũy, tê dại xâm nhập toàn thân, nhưng mà trong tiểu huyệt đói khát bỗng nhiên không có côn ŧᏂịŧ thô lớn rút ra cắm vào, chỉ trong nháy mắt trở nên vô cùng trống rỗng: “Em muốn, em muốn côn ŧᏂịŧ…”

Nước mắt Bạch Hàn Nhiễm Hy chảy ra, mông không chịu nổi cô đơn vểnh lên trên, muốn ăn côn ŧᏂịŧ khiến cô muốn ngừng mà không được: “Tiểu huyệt nhỏ... Khó chịu… Ưm…”

Hai tay Đông Phương Mặc Thần bắt chéo hai tay Bạch Hàn Nhiễm Hy sau lưng, qυყ đầυ chặn lại cửa huyệt đang điên cuồng co rút, nhưng không cho cô thỏa mãn: “Em muốn cái gì, muốn côn ŧᏂịŧ làm gì? Nói mau…”