Đông Phương Mặc Thần nở nụ cười, thắt lưng tàn nhẫn thao, giường bệnh yếu ớt lập tức lắc lư, theo hai người gian da^ʍ phát ra âm thanh kẽo kẹt:
“Đừng mà cái gì, như vậy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lần trước anh cũng ở bên cạnh em thao Thẩm Quân Nhật Ly như vậy… Ngày đó Thẩm Quân Nhật Ly bắn hai lần, em không muốn lĩnh hội kɧoáı ©ảʍ như cô ấy sao?”
Toàn thân Bạch Hàn Nhiễm Hy ngứa ngáy, ôm chặt lấy cơ thể to lớn của Đông Phương Mặc Thần, quay đầu nhìn cơ thể Thẩm Quân Nhật Ly cũng lay động theo giường.
Thẩm Quân Nhật Ly lúc này hoàn toàn không biết gì cả, giống như cô tối đó.
“Ưm a…”
Côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn lại cắm mạnh vào trong tiểu huyệt nhỏ lần nữa, thao tiểu huyệt giàn dụa dâʍ ɖị©ɧ, bụng Bạch Hàn Nhiễm Hy đều đã nhô lên hình dạng côn ŧᏂịŧ.
“Thật thoải mái… Tiểu huyệt của em bị anh thao thật thoải mái…”
Bạch Hàn Nhiễm Hy ý loạn tình mê quấn chặt lấy eo mạnh mẽ của Đông Phương Mặc Thần, lúc này chuyện gì cũng không quan tâm, cô chỉ muốn điên cuồng trả thù tối đó hai người điên cuồng bên cạnh cô.
“Anh mau làm em thật mạnh… Làm hỏng em đi… Anh dùng đại dươиɠ ѵậŧ thao tiểu huyệt nhỏ của em… Aa…”
Bạch Hàn Nhiễm Hy vươn đầu lưỡi ra, miệng đắng lưỡi khô liếʍ cánh môi mình, Đông Phương Mặc Thần thích nhất gương mặt xinh đẹp của cô lúc bị thao.
Đông Phương Mặc Thần tách chân Bạch Hàn Nhiễm Hy ra rộng hơn: “Thao chết em, mẹ nó hôm nay ở trong thang máy, nên nhét côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt nhỏ của em trước mặt mọi người, khiến tất cả mọi người biết đó là mùi nước da^ʍ của em!”
Bạch Hàn Nhiễm Hy nâng mông về phía trước, đón lấy va chạm của người đàn ông, ước gì cứ bị cắm vào như vậy, vẫn luôn bị cắm vào, cắm tới thời gian dài đằng đẵng.
Côn ŧᏂịŧ của Đông Phương Mặc Thần đã to, còn cứng, thực sự thao tiểu huyệt nhỏ rất thoải mái, cô không thể chống cự được…
Bạch Hàn Nhiễm Hy mê ly quay đầu nhìn Thẩm Quân Nhật Ly ở trên giường lắc lư theo: “A a… Bạn trai cậu cho mình mượn dùng một lát, chỉ mượn côn ŧᏂịŧ của anh ấy một lát… Ưm a… Thực sự rất sướиɠ, cậu, Tiểu Ly à, cậu đừng trách mình…”
Trường học.
Đã tan học, trong lớp không có một bóng người.
Bạch Hàn Nhiễm Hy bị Đông Phương Mặc Thần kìm chế, toàn thân cởi sạch, lộ ra cơ thể thơm mềm trắng nõn, bị Đông Phương Mặc Thần để lên trên bàn học.
Cho dù bức mành đã kéo lại, cửa cũng khóa trái, Bạch Hàn Nhiễm Hy vẫn co người lại, vô cùng sợ hãi.
Giọng nói của cô run run: “Từ bỏ… Đông Phương Mặc Thần… Từ bỏ…”
Đông Phương Mặc Thần đè hai chân Bạch Hàn Nhiễm Hy, ngẩng đầu cởi thắt lưng, thả ra cây côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng.
“Bạch Hàn Nhiễm Hy, đừng kháng cự, lát nữa chúng ta đi thăm Thẩm Quân Nhật Ly, em chắc chắn sẽ thấy hai bọn anh thân thiết, em không đói khát sao? Đến lúc đó lý trí của em hoàn toàn biến mất quỳ trên đất cầu xin anh thao tiểu huyệt của em thì làm sao bây giờ? Anh có thể dùng côn ŧᏂịŧ giúp em giải ngứa! Nhưng mà em chắc chắn bạn thân em nguyện ý cho em mượn côn ŧᏂịŧ của bạn trai cô ấy sao?”
Đông Phương Mặc Thần tách hai chân cô ra, dưới ánh sáng rực rỡ, tiểu huyệt nhỏ của Bạch Hàn Nhiễm Hy bị nhìn không sót gì, âʍ ɦộ bóng loáng trắng tinh, hiện giờ trên âm thần còn treo mấy giọt dâʍ ŧᏂủy̠ sáng trong.
Đông Phương Mặc Thần lập tức nở nụ cười: “Còn nói không cần, không biết tiểu huyệt nhỏ đã ẩm ướt da^ʍ thuỷ từ khi nào.”