Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời

Chương 36: 36: Chăm Sóc A Thành

Gương mặt của Nhược Hy bắt đầu đỏ lên, Duật Hành thấy cô xấu hổ liền nằm xuống nhẹ nhàng, đưa tay lên chỉ vào môi của mình, rồi tiếp tục chọc cô:

"Em hôn ngay chỗ này của anh nè, vết thương của anh tự khắc nó sẽ hết đau ngay!"

Nhược Hy mặt càng đỏ hơn, cô cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mặt anh rồi nói nhỏ:

"Hôn làm sao mà vết thương hết đau được, anh cố ý có phải không?"

Duật Hành mỉm cười ôn nhu nhìn cô, anh vẫn chưa có ý định từ bỏ việc bảo cô tự chủ động hôn anh, anh khẽ nhướng chân mày nói giọng gian manh:

"Em hôn là vết thương của anh hết đau ngay à, anh nói thật mà, mau lại hôn anh đi!"

Sợ anh động đậy lại ảnh hưởng đến vết thương sau lưng, Nhược Hy đành chiều theo ý của Duật Hành, cô tiến lại gần anh, gương mặt bắt đầu đỏ lên khẽ khom người xuống hôn nhẹ vào môi anh, cô ngước lên nhìn anh, xấu hổ nói:

"Em hôn như vậy đã được chưa? Vết thương của anh còn đau không?"

Duật Hành khẽ cười nửa miệng, bất chấp mình đang bị thương mà nhanh chóng ngồi dậy, đưa tay lên đè cô nằm xuống, anh kề vào môi cô hôn thật sâu, hôn xong, anh luyến tiếc khẽ buông đôi môi của cô rồi nhìn cô nói:

"Hôn như vậy mới được, vết thương của anh tự nhiên hết đau rồi!"

"Mau bỏ em ra, anh đè em muốn ngạt thở rồi đây này!"

Nhược Hy vừa bị anh hôn nên xấu hổ vội vàng đẩy anh ra, khiến cho vết thương của anh bị hở, vết thương hở dù khá đau nhưng anh vẫn cố mỉm cười nhìn cô nói:

"Em đang mưu sát chồng của mình đấy à? Em đẩy anh mạnh quá giờ vết thương lại hở rồi này!"

Nhược Hy ngồi dậy, giật mình xem lại vết thương sau lưng của anh, đưa tay lên xoa nhẹ nhàng vết thương, bảo anh nằm xuống rồi nói:

"Em đi gọi bác sĩ vào băng bó lại cho anh!"

Nói xong, cô đi ra ngoài gọi bác sĩ vào, trong lúc bác sĩ đang băng bó vết thương cho Duật Hành, Nhược Hy khẽ bước nhẹ nhàng, nhìn vào phòng bệnh của A Thành thì thấy Ngụy Niên đang ân cần chăm sóc cho cậu ấy.

"Để tôi đút cháo cho cậu ăn nha!"

Ngụy Niên tay cầm chén cháo vừa thổi vừa đút cho A Thành ăn, A Thành sỡ dĩ không từ chối Ngụy Niên là vì hai tay của cậu ấy cũng đã bị trật khớp trong lúc làm nhiệm vụ.

A Thành ngoan ngoãn ăn hết chén cháo rồi quay sang bảo Ngụy Niên:

"Trời cũng gần sáng rồi, cậu quay về nghỉ ngơi đi! Sáng mai còn phải quay phim nữa mà!"

Ngụy Niên đặt nhẹ chén cháo xuống bàn, đưa tay lên đắp chăn cho cậu ấy rồi trả lời A Thành:

"Cậu yên tâm, tôi đã dời lịch quay phim sang buổi chiều rồi, buổi sáng tôi cho tất cả mọi người trong tổ nghỉ.

Hơn nữa, cậu bị như vậy, sao tôi có thể nỡ để cậu ở đây một mình chứ!

A Thành nhìn cậu chăm chú, lấy hết sức can đảm ra hỏi Ngụy Niên:

"Sao cậu lại quan tâm, chăm sóc tôi đến như thế? Chúng ta rõ ràng đâu có thân quen, sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Có phải là cậu thích tôi không?"

Ngụy Niên mỉm cười, tiến sát lại gần gương mặt của A Thành, đôi mắt nhìn cậu ấy ôn nhu, không nhịn được nên đã cúi người xuống hôn lên môi của A Thành, vừa hôn xong, Ngụy Niên đã nghiêm túc nói:

"Đúng.

Tôi thích cậu, từ khi lần đầu gặp mặt, bản thân tôi đã thích cậu rồi!"

A Thành vì bị hôn bất ngờ mà nhanh chóng đẩy Ngụy Niên ra, không hiểu sao trong lòng cậu ấy lại rất vui khi nhận được lời tỏ tình của Ngụy Niên, A Thành ngước lên đỏ mặt nhìn Ngụy Niên rồi nói:

"Nhưng mà tôi và cậu đều là đàn ông, làm sao mà có thể đến với nhau chứ! Hơn nữa, cậu là Cố tam thiếu gia của Cố gia cũng là em trai của Cố thiếu, làm sao mà tôi dám trèo cao chứ!"

Ngụy Niên nhìn cậu ấy nghiêm túc, khẽ vuốt tóc A Thành rồi ôn nhu nói:

"Sao cậu lại tự ti về bản thân mình đến như thế? Tôi hỏi cậu, có phải cậu cũng thích tôi không?"

A Thành vẫn chưa dám chắc chắn về chuyện tình cảm này, cậu ấy còn hơi do dự nên đã ngước mặt lên trả lời Ngụy Niên:

"Tôi cũng không biết nữa, tôi cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này, cậu! có thể đợi! câu trả lời của tôi không?".