“Chỉ cần nghiêm túc kinh doanh khách điếm thì sẽ có cơ hội lựa chọn trở về.” Hệ thống kiên nhẫn giải đáp: “Ký chủ có thể tiến hành giao lưu ý niệm với ta, chỉ cần nói “mở giao diện" là có thể nhìn thấy cài đặt hệ thống.”
“Mở giao diện.” Lục Kiến Vi áp chế sợ hãi, bình tĩnh nói.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng xuyên qua là chuyện tốt.
Là điện thoại và máy tính không thú vị, hay là order đồ ăn không tiện lợi?
Nhưng việc đã đến nước này, có tức giận cũng vô dụng. Cũng may nàng ở xã hội hiện đại không có người thân, không đến mức bị tình cảm ràng buộc.
Trước mặt Lục Kiến Vi hiện lên màn hình màu xanh, chỉ có ba dòng thông tin: Tin tức cá nhân, tin tức khách điếm, hệ thống thương thành.
Nàng dùng ý niệm mở ra tin tức cá nhân.
Tên họ: Lục Kiến Vi
Tuổi: 25
Cấp bậc: 0 (0/100) (tay trói gà không chặt)
Kỹ năng: Không (gϊếŧ gà cũng không biết)
Tài sản cá nhân: 0 (quỷ nghèo, mau chóng kiếm tiền)
Ba lô cá nhân: Gói tân thủ x1 (chưa nhận)
Lục Kiến Vi:……
Nội dung trong dấu ngoặc thật sự không cần thiết.
Nàng tắt giao diện, mở ra tin tức khách điếm.
Tên: Chưa xác định
Chủ nhân: Lục Kiến Vi
Chưởng quầy: Chưa xác định (có thể tự đảm nhận, có thể tuyển dụng)
Tiểu nhị: Chưa xác định (có thể tự đảm nhận, có thể tuyển dụng)
Địa chỉ: Khải triều, Phong Châu, Vọng Nguyệt Thành, ngoại thành hoang dã
Tài sản cố định: Một tòa khách điếm
Vốn lưu động: 0
Lực phòng ngự: 3 (tường viện có thể kháng cự một hoặc hai tên lưu manh)
Lực công kích: 0
Trạng thái kinh doanh: Phi kinh doanh
Lục Kiến Vi vốn dĩ không hiểu lực phòng ngự và lực công kích là gì, sau khi mở ra hệ thống thương thành thì ngây người.
Khách điếm chuyên dụng:
Đạo cụ phòng ngự: Tiêu hao phẩm, lực phòng ngự cơ bản 100, trong phạm vi khách điếm kinh doanh, vô hiệu công kích của khách nhân từ cấp 1 trở xuống, lực phòng ngự giảm về 0, đạo cụ biến mất. Có thể mua để năng cấp lực phòng ngự. Giá bán 100 đồng.
Đạo cụ công kích: Tiêu hao phẩm, lực công kích cơ bản 100, trong phạm vi khách điếm kinh doanh có thể đuổi khách nhân từ cấp 1 trở xuống ra khỏi khách điểm, lực công kích giảm về 0, đạo cụ biến mất. Có thể mua để năng cấp lực công kích. Giá bán 100 đồng.
Lục Kiến Vi hỏi: “Khái niệm cấp 1 là gì?”
Hệ thống: “Ký chủ có nhận gói tân thủ hay không?”
Lục Kiến Vi dùng ý niệm trả lời: “Nhận.”
Gói tân thủ được mở, hệ thống nhắc nhở: “Chúc mừng ký chủ đạt được một quyển sổ tay sinh tồn tân thế giới, một bộ quần áo dân bản xứ, một phần vật tư (đã để vào phòng bếp), 100 đồng.”
Nàng xem lại thông tin, tài sản cá nhân hiển thị 100 đồng, vốn lưu động khách điếm vẫn bằng 0, xem ra vốn lưu động khách điếm chỉ có thể thu hoạch được sau khi khách điếm kinh doanh.
Nàng nhấn mở thương thành, nhìn thấy mục đồ cá nhân nào là nội công tâm pháp, chiêu thức võ thuật, vũ khí, dược phẩm cái gì cũng có, đương nhiên những thứ này Lục Kiến Vi đều không mua nổi.
Kéo tới trang cuối, mắt Lục Kiến Vi đột nhiên sáng lên.
Thương phẩm đặc biệt!
Thương phẩm đặc biệt tạm thời bị khóa, toàn bộ hiển thị màu xám không thể giao dịch. Lục Kiến Vi kích động là vì những thứ này đều là thương phẩm xã hội hiện đại mới có, ăn uống vui chơi không thiếu thứ gì.
Nhất là thương phẩm cuối cùng cho nàng thấy được một tia hi vọng… đạo cụ xuyên việt.
Có thể xuyên đến thời không được chỉ định, giá bán… Bỏ đi, mua không nổi.
Lục Kiến Vi nhìn thoáng qua thời gian trên hệ thống, bây giờ là ba giờ sáng, trong phòng đốt nến, bên ngoài tối đen như mực, nàng không dám mở cửa sổ, thế nhưng nếu muốn sinh tồn tại đây, nàng không thể lùi bước.
Lục Kiến Vi, bình tĩnh! Hệ thống trói buộc cũng không kêu ngươi đến đây chịu chết.
Nàng nhanh chóng bình ổn tâm trạng, sau đó lại hỏi: “Có bản đồ không?”
Thanh âm máy móc lạnh lẽo của hệ thống vang lên: “Ở dưới góc phải màn hình có bản đồ hướng dẫn.”
Lục Kiến Vi nhìn sang góc phải màn hình, thật sự có icon hướng dẫn.
“Mở bản đồ.”