Khắc Tinh

Chương 52: Hẹn hò 3

Editor: Gạo Đen

Chương 52: hẹn hò 3

Cù Tranh Viễn không biết mình có dọa bạn trai nhỏ sợ không mà trên đường về, Tạ Diễn cứ mất hồn mất vía, cơm chiều cũng không ăn bao nhiêu.

Hắn sợ Tạ Diễn nửa đêm đói bụng bèn đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt và nước uống.

Trên quầy thu ngân một hàng dài áo mưa xếp gọn gàng, đủ mọi nhãn hiệu, kích cỡ và hương vị.

Hắn không tự chủ được nhìn lướt qua, song lại phát hiện ánh mắt Tạ Diễn cũng đang nhìn chằm chằm thứ kia.

Hai ánh mắt ngắn ngủi va vào nhau, lại đồng thời dời đi, nhìn về phía khác.

Cù Tranh Viễn hắng hắng giọng: "Muốn mua gì nữa sao?"

Tạ Diễn giấu đầu lòi đuôi, cậu thò tay dưới quầy áo mưa lấy một vỉ kẹo bạc hà, Cù Tranh Viễn chỉ cười cười không nói gì, an phận trả tiền.

Trở lại khách sạn đã hơn 7 giờ, Vương Bất Phàm vào phòng đối chiếu lịch làm việc ngày mai với Cù Tranh Viễn.

"Hai giờ chiều phỏng vấn với đoàn phim, mẫu câu hỏi cậu xem qua chưa?"

Phần lớn mấy talk show phát sóng trực tiếp tương đối nghiêm ngặt nên sẽ đưa ra vấn đề cho các khách mời trước, tránh để bầu không khí lúng túng.

Tổng cộng có mười mấy vấn đề, Cù Tranh Viễn sớm đã nhớ kỹ trong lòng: "Chị yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì."

"Vậy được." Vương Bất Phàm làm mặt quỷ với Tạ Diễn, "Chị đi trước đây, ngủ ngon nha bé đáng iu."

Tạ Diễn cũng vẫy vẫy tay: "Tạm biệt ạ."

Cửa phòng mới vừa đóng lại, Cù Tranh Viễn đã ngồi xuống bên Tạ Diễn, hai người chân thành nhìn nhau đắm đuối, đang chuẩn bị ôm hôn nhiệt tình thì Vương Bất Phàm không biết từ đâu đẩy cửa vào: "À đúng rồi --"

Cù Tranh Viễn tức khắc lăn một vòng từ đầu giường đến đuôi giường, bày ra kỹ thuật diễn như siêu sao, mờ mịt nói: "Sao vậy?"

Vương Bất Phàm cười dặn dò: "10 giờ sáng có hoạt động, em phải lên đồ trước một tiếng rưỡi, đừng chơi muộn quá!"

Đều là ám chỉ trần trụi của người trưởng thành.

Đầu Tạ Diễn sắp vùi xuống đùi như con đà điều rồi.

"Biết rồi biết rồi!" giọng Cù Tranh Viễn hơi nóng nảy, "Còn chuyện nữa không? Chị nghĩ kĩ đi! Nói một lần thôi đó!"

Vương Bất Phàm vuốt vuốt cằm, híp mắt tà ác: "À thì...... Chị mua vé rồi xem phim trực tiếp được không?"

Cù Tranh Viễn rống khàn cả cổ "Cútttt".

Sau khi xác định Vương Bất Phàm đã đi thật xa, Cù Tranh Viễn không yên tâm khóa trái cửa phòng luôn.

Sau khi biết Tạ Diễn sẽ tới Thượng Hải, hắn đã dặn dò Vương Bất Phàm nâng phòng lên một cấp, vì vậy căn phòng tình nhân hiện giờ mới có cơ hội nhìn ra Bến Thượng Hải về đêm.

Đèn điện trong thành phố rực rỡ muôn màu, lộng lẫy đồ sộ, những con tàu lướt trên mặt sông, để lại những vệt sáng lấp lánh, gió đêm mát lạnh thổi qua, bầu không khí vừa ấm áp vừa lãng mạn.

Cách đó không xa chính là tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông.

Hắn cho rằng Tạ Diễn sẽ khen hắn săn sóc, tinh tế, chu đáo, sau đó được như Jack và Rose, hai người ôm hôn nhau thắm thiết, thưởng thức cảnh đêm lung linh huyền diệu của thành phố.

Nhưng đời không như mơ.

Gần cuối kỳ, bài tập về nhà cuối tuần cũng tăng gấp đôi, Tạ Diễn phải mang theo một balo bài thì đến, hết làm vật lý thì đến làm toán, toán xong thì tiếng Anh, vùi đầu vào làm hết sức chuyên chú, trong mắt không chứa nổi những vật sống xung quanh.

Cù Tranh Viễn nằm bẹp trên một cái giường lớn phủ kín cánh hoa hồng, sợ làm phiền Tạ Diễn làm bài tập nên hắn không dám mở TV, không dám chơi game cũng không dám xem hài, cầm sách điện tử đọc nửa tiếng đã lăn ra ngủ hơn hai tiếng.

Hắn bị tiếng nước rào rào đánh thức, giơ tay xem đồng hồ thì phát hiện đã sắp 11 giờ.

Đồ dùng và bài thi trên bàn sớm đã dọn dẹp sạch sẽ, hắn bật dậy như cá chép lộn mình, nháy mắt đã tràn đầy sức sống.

Bài trí của phòng tình nhân tương đối tinh tế, bên cạnh giường lớn là phòng tắm, một mặt trong đó là kính mờ sát đất.

Lúc trước Cù Tranh Viễn chưa từng ngủ ở kiểu phòng này, hai mắt không tự chủ được liếc qua liếc lại chỗ mặt kính, hơi nóng ngưng tụ thành giọt bám lên mặt thủy tinh, lấp ló một hình bóng mơ hồ.

Giơ tay, khom lưng, chà sữa tắm, nhất cử nhất động của đối phương đều trong tầm mắt, nhưng lại như mơ hồ nhìn không rõ.

Lý trí của Cù Tranh Viễn sắp bị thiêu đốt hết sạch, hắn phải uống miếng nước để dập lửa.

Tiếng nước bên trong dừng hẳn, ngay sau đó là tiếng dép lê loẹt quẹt dẫm lên mặt đất, chưa bao lâu Tạ Diễn đã mở cửa ra.

Tóc cậu rất ngắn nên không cần sấy, ướt đẫm nước rũ phía trước trán, chỉ cần dùng khăn lông bọc lại khô lau vài cái, cậu ngại hành lí quá nặng nên chỉ cầm cái quần xì chữ T và cái xà lỏn ngắn chưa tới đầu gối theo, lộ ra hai đoạn đùi trơn bóng.

Tầm mắt Cù Tranh Viễn lúc ban đầu cứ vấn vương chỗ cẳng chân bóng loáng của cậu, lần đầu bọn họ gặp nhau, hắn đã chú ý đến chân Tạ Diễn, gần như không có bắp chân, trắng nõn thẳng tắp, mặc váy vào chắc chả ai biết cậu là đực rựa chính hiệu.

Ánh mắt dần dần di chuyển lên, lớp vải bông mềm ôm lấy cái mông căng vểnh.

Tạ Diễn không hề để ý ánh mắt đa tình nóng bỏng kia, dẩu mông nghiên cứu làm sao mở cái hộp giải mã tín hiệu* kia, lúc cậu cúi người, quần áo như sắp rũ hết lên mặt đất, lộ ra vòng eo thon và bụng nhỏ.

Cù Tranh Viễn cố hết sức dời mắt vì cảm thấy nếu xem nữa thì chắc mình sẽ phụt máu mũi mất: "Tôi đi tắm nhé."

"Ỏ." Tạ Diễn gỡ khăn lông xuống ném cho hắn, quỳ bò đến đầu giường.

Set-top box là một thiết bị giải mã tín hiệu truyền hình và sau đó chuyển dữ liệu hình ảnh và âm thanh lên màn hình TV. Thiết bị này nằm trung gian giữa nguồn tín hiệu và TV.

Trên ti vi đang chiếu một bộ phim nhưng Tạ Diễn chẳng mảy may quan tâm gì đến cốt truyện, tiếng nước kia hệt như có ma lực, cứ hấp dẫn lực chú ý của con người ta.

Đây là lần đầu ở trong một cái khách sạn kì quái như vầy, cậu cứ có cảm giác mình bị rình coi, ai đời bồn cầu đối diện mặt kính, nếu đi ẻ thì có kì cục không nhờ?

Thật không hiểu nổi ý tứ của nhà thiết kế.

Lướt B trạm một lúc, Cù Tranh Viễn cực kì sεメy bước ra.

Tạ Diễn làm sao trải sự đời bằng hắn, tóc thì sấy một nửa, áo ngủ dài đến gối không buộc chặt, đai lưng thì buộc lỏng lẻo giữa chừng, có cảm giác tí nữa thôi sẽ rớt ra, cổ áo hình chữ V lộ ra khu vực tam giác giữa phần cổ và ngực.

Cả người hắn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, thậm chí còn phun chút nước hoa lên cổ và cổ tay.

Tạ Diễn liếc nhìn một cái, lại mau chóng cúi đầu bày đặt như đang xem video, trên bàn còn có một đống kẹo mềm được xếp ngay ngắn.

Hai tay Cù Tranh Viễn chống trên mép giường, khom lưng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cậu: "Xem mukbang à."

"Anh từng xem chưa?" Tạ Diễn hỏi.

"Tôi chỉ thích nhìn em ăn thôi." Cù Tranh Viễn cười lướt qua hắn, chui vào ổ chăn, "Ăn gì cũng được."

Tạ Diễn cũng ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa: "Thiệt không? Bộ em ăn đẹp đẽ lắm sao?"

Cù Tranh Viễn nghiêng người ôm cậu, hai tay siết chặt, cằm đặt trên vai cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn lấp đầy khoang miệng của em."

Tạ Diễn nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Cậu không ngờ Cù Tranh Viễn mà cũng thích xem mukbang vậy nên cực kì hào phòng: "Để em biểu diễn cho anh coi."

Hai mắt Cù Tranh Viễn sáng bừng, điều chỉnh tư thế, vô cùng lẳиɠ ɭơi cởi đai lưng, ngón tay cũng đã nắm lấy mép quần, đột nhiên Tạ Diễn bốc một nắm kẹo dâu trên bàn, sau đó nhét từng viên từng viên vào mồm, chắc cũng cỡ sáu viên, hai má phồng to, nước dãi chảy đầy môi.///=.=///

Cậu không tài nào nói chuyện được, chỉ có thể ưm ưm a a dùng mắt ý bảo -- sao, thấy em đây trâu bò không?

"......" *** con mẹ thật là tài năng.

Đéo thể nói nên lời nữa.

Huyệt thái dương Cù Tranh Viễn nảy thịch thịch thịch, vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng cũng phải nuốt ngược nước mắt tha thứ cho bạn nhỏ ngây thơ trong trắng.

"Không còn sớm, đi súc miệng ngủ đi." Hắn thở dài, bất đắc dĩ nói.

Tạ Diễn cố sức nuốt hết dâu tây trong miệng, rất bất mãn: "Là anh muốn xem mà, biểu diễn cho rồi mà chả thèm nhìn, khó ở thí mồ."

Cù Tranh Viễn cứng đờ nhếch nhếch khóe miệng: "Em lợi hại thật."

"Muộn rồi! Từ rày về sau không cho anh coi nữa."

Tạ Diễn đánh răng xong về phòng, Cù Tranh Viễn đã tắt hết ti vi và đèn, chỉ để lại một cái đèn ngủ nhỏ trên đầu giường tỏa ánh sáng le lói.

Cậu mới vừa nằm yên thì đã có cánh tay thò tới ôm eo cậu, ngón tay không an phận vạch áo ra, bôi bôi vẽ vẽ trên bụng cậu, đầu ngón tay lúc thì xẹt qua xẹt lại lên làn da mỏng manh như lông chim, lúc thì rớ đến ngực giống lưỡi dao đạp trên mặt băng.

"Nhột vaicalon." Tạ Diễn xoay người đối mặt với hắn, thân thể cuộn tròn thành con tôm, "Đừng thọc lét nữa."

Đều nằm trên một cái giường, muốn tránh cũng tránh không thoát, không bao lâu, thân thể ấm áp của Cù Tranh Viễn đã xà nẹo dính sát vào, hai tay hai chân cuốn lấy cậu, một nụ hôn đặt xuống trán cậu, từ từ lần mò theo sống mũi đến bên môi.

"Không phải anh nói đi ngủ sao?" Tạ Diễn nhỏ giọng nói, bàn tay to khẽ vuốt ve sau lưng gần như làm cậu không nói nên lời.

Cù Tranh Viễn nhắm mắt lại, dùng chóp mũi cọ cọ cậu.

"Ai bảo lúc em làm bài tập không thèm để ý đến tôi, mới nãy tôi ngủ no rồi."

Tạ Diễn dẩu miệng hun lên môi hắn: "Làm bài tập thì sao để ý đến anh được?"

"Kệ mẹ nó, giờ tôi không mệt, em chịu trách nhiệm đi."

Lời này nghe có hơi gây rối vô cớ nhưng Tạ Diễn không những không phản bác như bình thường mà còn cười cười ngại ngùng.

Nụ cười của cậu khiến Cù Tranh Viễn được cổ vũ rất nhiều, lòng bàn tay trượt đến cái mông nhỏ vểnh vểnh của cậu nhéo nhéo, đầu ngón tay thăm dò vào ống quần rộng thùng thình.

"Em không mặc qυầи ɭóŧ à?" Cù Tranh Viễn kinh ngạc nhìn cậu.

Tạ Diễn uốn éo vặn vẹo, cơ thể không tự giác lùi về sau nhưng lại bị Cù Tranh Viễn đè lại túm trở về.

"Xoay nữa là té đấy."

Tạ Diễn nhìn đôi mắt hắn, ngập ngừng nói: "Em quên lấy qυầи ɭóŧ."

Khóe miệng Cù Tranh Viễn cong cong, ngón tay càng không an phận: "Thiệt không?"

Ngay lúc Tạ Diễn vừa gật đầu trả lời, quần đã bị lột xuống, cậu ngượng chín mặt, không muốn cái quan trọng của mình bị bại lộ ra ngoài nên lật úp mặt xuống, cái tai đỏ tươi ướŧ áŧ như bị thiêu.

"Em đang chờ tôi đè em ra ddujj phải không?" giọng Cù Tranh Viễn và tiếng cười nhàn nhạt không rõ ý cứ nổ lách tách bên tai cậu.

Tạ Diễn lại sợ tới mức cuộn mình.

Một mùi hương thoang thoảng ập đến, môi bỗng nhiên bị ai ngậm lấy, đầu lưỡi ướt mềm và đầu ngón tay phối hợp lẫn nhau, khiến tim cậu giật thon thót, thần kinh nảy thình thịch.

Hơi thở và lòng bàn tay Cù Tranh Viễn nóng bừng, khi mơn trớn qua làn da mang theo một dòng điện xẹt tê dại.

Lý trí Tạ Diễn đứt đoạn trong phút ngắn ngủi, thẳng lưng đón nhận sự đừa giỡn của hắn.

Cách âm trong phòng quá tốt, không thể nghe thấy một tạp âm nào, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng tim đập quấn quanh bên nhau.

Tạ Diễn giơ tay vòng sau cổ hắn, run run rẩy rẩy xin hôn.

Cánh môi chia lìa, Cù Tranh Viễn chơi xấu thì thầm bên tai cậu: "Thoải mái không?"

Ánh mắt hắn tràn ngập sự quyến rũ, gò má Tạ Diễn đỏ lên, yếu đuối gật gật đầu.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng nghịch ngoemj, Cù Tranh Viễn cười nhẹ: "Sướиɠ hơn tự em tuốt không?"

Tạ Diễn không muốn nói chuyện, lại bị hành động ngả ngớn của hắn bắt phải gật gật đầu.

Cù Tranh Viễn hôn lên mí mắt hơi mỏng của cậu: "Vậy sau này khi nào thèm tôi giúp em được không?"

Tạ Diễn xấu hổ không dám nhìn, gần như chôn đầu vào ngực đối phương, Cù Tranh Viễn không mặc quần áo, ngực bị mái tóc ướt đẫm của cậu chà đến phát ngứa, bèn kéo người vào lòng.

Tạ Diễn ghé vào cổ hắn thở dốc, từ dồn dập đến bình tĩnh, Cù Tranh Viễn nắm lấy tay phải của cậu hôn hôn, lần mò xuống dưới.

Tạ Diễn không dám, được một nửa đường thì rút ra.

"Sướиɠ xong là không thèm người ta nữa rồi sao?" Cù Tranh Viễn duỗi tay chọc lên ngực trái của cậu hai cái, "Đồ không có lương tâm."

Tạ Diễn bĩu môi, ngập ngừng: "Em không có biết làm." Bình thường số lần tự giải quyết của cậu có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cù Tranh Viễn cười nói: "Không thích tay thì dùng chân, tự em chọn một cái."

"Dùng chân?" Tạ Diễn sửng sốt, này hoàn toàn chạm đến điểm mù tri thức của cậu.

"Đây này." Cù Tranh Viễn vuốt ve phần đùi trong mềm mại của cậu, dùng khẩu hình nói, "Kẹp chặt lại."

Nhịp tim Tạ Diễn lại đập liên hồi, cậu không ngờ rằng kiến thức của Cù Tranh Viễn ở phương diện này còn lớn hơn cậu, uổng công lúc trước còn cảm thấy Cù Tranh Viễn thuần khiết, khao khát tình yêu không tìиɧ ɖu͙©.

Không hổ là ảnh đế tương lai, ẩn giấu rất sâu.

"Nếu em không chọn gì cả thì sao?"

Giây tiếp theo, Cù Tranh Viễn đã khóa chặt hai tay Tạ Diễn, ép cậu xoay người lại, thân hình cao lớn hoàn toàn phủ lấy người dưới thân.

Tiếng thở dốc vang vọng sau tai Tạ Diễn, cậu không chủ được rụt cổ lại, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Cù Tranh Viễn.

"Chỉ có trẻ con mới chọn, người lớn chơi cả hai."

Muahaahaa hai ổng tuốt cho nhau rồi ຈل͜ຈ.