“Ưm…Thanh à, anh đừng hư hỏng vậy được không?”
Trong phòng, ánh sáng mờ nhạt lập lòe phủ xuống sắc đẹp của đôi uyên ương đang tập thể dục đêm khuya trên giường. Khoảnh khắc sắc son càng thêm rực rỡ bởi tiếng rên kiều suyễn, lay động lòng người của người con gái.
Họ vẫn đang triền miên cùng nụ hôn chan chứa vị tình ngọt luyến trên môi. Cứ mỗi khi hắn tạm dừng lại để cô gái hít thở thì âm giọng nỉ non lại thiết tha vang lên, bởi nơi gò bồng vẫn đang bị xoa nắn, mân mê không ngừng nghỉ.
Lúc hắn mυ'ŧ chặt vành môi dưới của cô một cái khá mạnh, đến mức vang lên âm thanh nhạy cảm thì đó mới là lúc kết thúc nụ hôn dai dẳng.
Ánh mắt chứa đựng ngọn lửa tình ái dường như đang thiếu đốt chiếc áo bra còn vương lại nơi vòng một của cô gái.
*Xoạt.
Quả nhiên, những thứ gây cản trở luôn bị đối xử phũ phàng. Nội y vừa rách, hạt ngọc nhỏ trên đỉnh đồi vừa xuất đầu lộ diện đã lập tức bị đầu lưỡi ranh ma của người đàn ông miết lấy, vờn quanh liên hồi.
“Ưm…a~”
Cứ vài phút qua đi, trong phòng lại vang lên thanh âm luyến láy ngọt bùi vụt ra khỏi cổ họng cô gái. Chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân tạo, khiến thân thể ngọc ngà, tuyệt nhiên không thể nằm yên.
Mộc Ly Tâm như tiểu xà yêu nhỏ bị rơi vào động tình, bị tác động tới ưỡn ẹo không yên.
Gương mặt hồng hào vì say, giờ lại càng ửng hồng nhiều hơn, khi ngọn lửa tình bừng cháy tràn ngập lòng nhân.
Cô mím môi, đè nén tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ của mình. Bàn tay vô thức bấu nhẹ vào tấm lưng trần của người đàn ông, qua vài giây lại thả lỏng rồi chà xát vào làn da trắng sáng quyến rũ nhưng mạnh mẽ.
Hắn thì cứ vừa “ngấu nghiến” hạt ngọc mẫn cảm, vừa dùng tay xoa bóp bên đồi còn lại, ai cũng phê pha, lâng lâng trong dòng biển tình.
“Ưm…anh à…”
“Ơi! Anh ở đây!”
“A…anh…anh đừng như vậy nữa…”
“Cục diện này là do em câu dẫn anh! Giờ súng đã lên nòng, anh không thể hạ.”
“Ưm… Nhưng mà em…a…em thấy bí bách quá…a…”
“Vậy à! Chờ anh thêm một chút!”
Cuộc hội thoại diễn ra, và hắn ta vẫn trả lời, nhưng là vừa nói, vừa hôn, vừa gặm lấy nhụy hoa nhỏ. Nên cứ mỗi lần hắn nói xong, lại dùng lưỡi trêu ghẹo đỉnh hoa, khiến cô không tài nào tiết chế được những âm thanh ngại ngùng.
Lúc hắn bảo cô chờ, là lúc hắn đã chuyển nụ hôn của mình từ từ rời sang hướng khác. Hắn hôn một lượt từ vòng một, sang vòng hai, lui xuống bên đùi, và điểm dừng cúi cùng là nơi có đóa hoa hồng nhỏ với tầng tầng mị thịt non mềm được hé mở ra khỏi cặp đùi thon dài, nhưng lúc này đóa hoa ấy vẫn còn bị ẩn giấu trong lớp qυầи иᏂỏ màu đen bằng ren huyền bí.
*Xoạt.
Thế là hắn lại ra tay thô bạo với mảnh vải hình tam giác ấy, để thứ hắn muốn chiêm ngưỡng lộ ra ngay trong tầm mắt.
Ánh sáng tuy mong manh, nhưng hắn vẫn nhìn thấy những mảng nước đã điểm tô ướŧ áŧ khắp bên ngoài cửa động. Tò mò, hắn dùng hai ngón tay chạm nhẹ vào nơi mềm mại nhất, nhưng vô tình khiến cô gái giật mình phản ứng.
“Anh…anh định làm gì?”
Nghe cô hỏi, hắn lại lồm cồm chuyển người chồm lên trên, để được đối mặt với cô mà khen ngợi:
“Bảo bối, em nhạy cảm thật! Cơ thể của em rất tuyệt vời!”
Khi say, da mặt sẽ nâng cấp lên một tầng dày hơn, nên hiện tại cô nàng không hề ngại ngùng. Thậm chí còn đang dùng ngón trỏ trêu đùa vòm ngực của người đàn ông với ánh mắt ma mị, mê hoặc lòng người với câu hỏi:
“Vậy có đủ để anh say hết đêm nay?”
“Thế phải hỏi xem bảo bối chịu được mấy trận đã?”
Mộc Ly Tâm cong môi cười, sau đó chuyển mắt nhìn xuống hạ thân của người đàn ông, nơi đó chứa vật thể to, dài đang nhô lên cao trong lớp quần con màu đen, rồi lại hướng ánh mắt tà mị như ban đầu nhìn vào đôi đồng tử chứa đựng hai từ sắc, dục, của đối phương, nhẹ nhàng đáp:
“Anh tới đâu, em chiều tới đó!”
“Được! Vậy chúng ta bắt đầu nào!”
Bờ môi nam tính gợi cảm vẽ lên nụ cười hài lòng, thích thú vô hạn khi nghe xong câu nói của người con gái.
Hắn thông báo xong, lại nhanh chóng cởi trần tất cả, rồi cúi xuống hôn lên môi mềm, miết lấy vài giây lại chuyển tới chiếc cổ thiên nga của người phụ nữ, chẳng ngại giúp cô lưu lại từng dấu tích đỏ hồng ái muội.
“Ưm…a~”
Mắt cô khép hờ, cổ họng lại bắt đầu đánh vần âm từ ư, a, á, ớ, mỗi khi anh bạn cùng giường mang tới những cảm giác phê pha khó tả.
Bờ môi ấy, hư hỏng hôn hít khắp nơi thân thể ngọc ngà, chỉ có ở nơi chứa nhiều mật ngọt nhất mới là bến đỗ cuối cùng hắn chiếm lĩnh thật lâu.
Nơi ấy, có hoa, có mật, mềm mại lại trơn ướt, khiến đầu lưỡi càng quấn càng không thể rời, càng “đánh” càng hăng, mà hắn càng phấn khích, bên trên cô gái càng hưng phấn không chịu được.
“Ưm…a…anh…anh dừng lại…a~”
Cảm giác bị chinh phục này, lần thứ hai vẫn tuyệt nhiên đánh úp thần trí của người phụ nữ.
Hắn mặc kệ cô nói gì, vẫn cứ hì hụt “đánh trận” bằng lưỡi, đánh tới khi cơ thể ấy bị tác động đến mức không thể nằm yên, âm thanh rêи ɾỉ vụt ra càng nhiều, hắn ngó lơ kể cả khi cô ấy có đang cào cấu vào tấm lưng trần của mình tới mức đau rát, thì hắn vẫn tùy ý phóng túng.
“Á…Lăng Thanh, em…không được…anh dừng lại…a…”
Tới lúc tự cảm thấy thăng hoa đỉnh cao nhất đã đến với cô gái của mình, thì hắn mới dừng lại.
Quả nhiên, hắn vừa lui ra, miệng hoa nhỏ tuyệt sắc đã tuôn trào một dòng mật thủy long lanh, thấm xuống drap trải giường.
Chưa lâm trận, Mộc Ly Tâm đã bị đánh úp không kịp thở. Khoảnh khắc nhìn cô sung sướиɠ tới bầu ngực nhấp nhô cao thấp liên hồi cùng hơi thở, Lăng Thanh không thể giấu đi nụ cười hài lòng ngọt ngào của mình.
Hắn quỳ trên giường, tiếp tục nắm hai tay cô gái, kéo cô cùng quỳ lên với mình. Khi đó, Mộc Ly Tâm vẫn đang điều chỉnh lại nhịp thở, nhưng lúc chạm mặt với người mình yêu, cô vẫn mỉm cười. Sau đó, chủ động vòng tay ôm cổ đối phương, không cần nghĩ nhiều đã hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
Cô còn dành cho hắn lời tán thưởng:
“Anh giỏi lắm! Dám ghẹo bướm trêu hoa của em!”
“Cảm ơn vợ đã khen!”
Hắn cười đắc ý, cô gật đầu công nhận, rồi tự dưng bất ngờ vung tay đẩy người đàn ông ngã xuống giường.
Cô bắt chước y hệt tư thế hắn áp đảo cô nằm ở phía dưới. Chỉ là giờ thời thế thay đổi, cô kèo trên, hắn nằm kèo dưới.
Và thứ đang khiến hắn ta mê đắm chính là ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ của người con gái, môi anh đào cứ cong cong mỉm cười, khiến hắn phải âm thầm thốt lên: Sao bảo bối này lại quyến rũ thế này chứ?
Có lẽ thăng hoa rạo rực nhất chính là lúc bàn tay mềm mại ấy đang vuốt ve từ vòm ngực cường tráng của hắn, chạy dọc xuống đường cơ bụng săn chắc và dừng lại tại chiếc “cột cờ” đang dựng đứng trong không trung.
Cứ cho là rượu làm cô loạn trí, biến lá gan to lên đột biến, nên mới dám cầm nắm thứ ấy mơn trớn, vuốt ve, khiến ai kia khổ sở vì sướиɠ.
Bấy giờ, cô nàng dịu dàng lên tiếng:
“Cầm kì thi họa! Tuy em không giỏi đánh đàn, nhưng kỹ năng “thổi kèn” chắc cũng tàm tạm!”
“Cục cưng! Anh có muốn thử?”