Mặc Huyên

Chương 32: Nhan Ngọc nổi ghen.

Bàn tay anh vuốt nhẹ lên gương mặt sắc sảo ấy của Cẩn Huyên. Đó dường như là một hành động bộc phát của anh. Giang Cẩn Huyên có chút giật mình, nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần. Cô nắm chặt tay anh, cảm xúc trong lòng như lửa đốt.

Cô chợt buông anh ra, rồi thở dốc, khắp mặt đỏ ửng : “Em...em...chưa sẵn sàng cho chuyện này..”

Nhưng Tử Mặc dường như không hề có ý định buông tha cô. Anh khàn giọng :

“Cơ thể em đang không nghe lời đấy, em biết không ?”

Cẩn Huyên lắc đầu, ấm ức : “Anh không nói trước cho em”.

“Nói trước thì có gì vui sao ?” – Như đạt được ý nguyện của mình, Tử Mặc bất giác nở nụ cười.

Nhà của Giang Cẩn Huyên....

“Uống chút gì nhé” – Sau chuyện xấu hổ đó ở trong xe, Giang Cẩn Huyên vừa về đã lao vội vào bếp. Cô muốn uống chút nước cho bình tâm lại. Anh bước vào nhà, quả thật căn nhà được thiết kế theo phong cách của một phụ nữ tri thức. Cô quay sang :

“Chuyện lúc nãy...”

“Hửm ?” – Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, gương mặt điềm tĩnh đến lạ. Cô cảm thấy có chút hậm hực.

“Anh định phủi tay không đấy hả ?”

Như đã đọc được cảm xúc lúc này của cô, Tử Mặc cúi xuống : “Vậy Anna của chúng ta muốn thế nào ?”

“Muốn...muốn gì chứ !” – Cô bỏ ra sofa ngồi. Anh cũng lẽo đẽo đi theo.

Vừa ngồi xuống, anh đã bị tra hỏi :

“Ai dạy anh cách hôn đấy ?”

“Sao ?”

“Anh có vẻ điêu luyện hơn em tưởng”.

Tử Mặc xoa đầu cô : “Ấm ức về chuyện đó sao ?”

“Không. Em nhỏ nhen vậy à ?”

“....”

Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của cô, anh không nỡ chọc thêm.

“Cũng đã hôn rồi, vậy mà em không có chút lay động nào à ? Rõ ràng em là người ngỏ lời với anh trước...”

Giang Cẩn Huyên quay sang : “Vậy em rút lại lời đó nhé...A...”

Chưa kịp dứt lời, thì anh đã nắm lấy cổ tay cô, đè cô xuống sofa. Cẩn Huyên vẫn cố gắng giữ bình tĩnh :

“Anh định làm gì ?”

Anh không đáp gì, chỉ dùng một tay nâng cằm cô, đầu lưỡi bắt đầu thăm dò, lực hôn có vẻ mạnh hơn lúc nãy, khiến cho cô choáng váng. Thứ cảm xúc đó lại ùa về, khiến cô không tự chủ được mà vòng tay ôm lấy cổ anh. Quả thật như lời Nhan Ngọc nói, tiến độ hẹn hò nhanh thế này, đúng là có chút khác biệt so với mấy bộ phim sến súa cô hay xem trên TV.

Tử Mặc hôn nhẹ lên cổ cô, chợt có thứ gì đó làm anh khựng lại. Giang Cẩn Huyên mở mắt, cô khẽ hỏi : “Có chuyện gì vậy...”

Có tiếng ly nước rơi vỡ gần đó. Cẩn Huyên giật mình quay sang. Trước mặt hai người là Kiều Nhan Ngọc, cô còn đang ngơ ngác, không để ý gì đến cốc nước vỡ trên sàn mà mình vừa làm rơi.

Giang Cẩn Huyên há hốc, cô “aizz” một tiếng, rồi ôm chặt cổ Trịnh Tử Mặc. Trông dáng ôm như mèo con của cô, Nhan Ngọc chỉ biết thở dài. Tử Mặc chỉ nở một nụ cười xã giao với cô ấy.

.....

“E hèm, cậu có gì để nói không đấy ?”

Nhìn ánh mắt sát khí của Kiều Nhan Ngọc, Cẩn Huyên khẽ chọt vào Tử Mặc ở kế bên :

“Em nói gì bây giờ...”

“....” – Tử Mặc cũng chỉ biết câm nín.

“Thảo nào, hóa ra tin đồn là thật. Nhưng mà, chẳng phải anh là đặc vụ FBI ở bệnh viện hôm trước sao ? Thế quái nào mà anh lại yêu được bạn thân của tôi ? Hay là anh đang lợi dụng cậu ấy để làm nhiệm vụ hả !?” – Nhan Ngọc trừng mắt, khoanh tay nhìn sang anh.

Giang Cẩn Huyên vội xua tay : “Tiểu Nhan Ngọc, cái này....mọi chuyện dài lắm. Nhưng anh ấy không có ý xấu với tớ đâu”.

“Không có ý xấu ? Nhìn là biết 2 người chỉ mới hẹn hò không lâu, đúng chứ ? Vậy mà đã dẫn nhau về nhà cậu làm chuyện ấy rồi !” – Nhan Ngọc hừ một tiếng.

“Chẳng phải cậu nói ở Mỹ, hẹn hò đều như vậy sao ?” – Giang Cẩn Huyên ngây thơ đáp. Nhan Ngọc bĩu môi, rồi chỉ sang Tử Mặc :

“Dẫu là thế, nhưng đó là đàn ông Mỹ, anh ta dù có là con lai đi chăng nữa, thì vẫn là người Trung mà !”

“Tôi là người hai quốc tịch, Kiều tiểu thư” – Trịnh Tử Mặc mỉm cười.

Giang Cẩn Huyên liền vặc lại : “Nhan Ngọc, quốc tịch thì liên quan gì chứ ?”

Kiều Nhan Ngọc thở dài : “Rồi rồi, tôi sai tôi sai. Chỉ có hai người là bênh vực nhau thôi”.

“Còn cậu, sao lại ở nhà tớ giờ này ? Chẳng phải cậu nói cậu bận, nên không đến xem buổi lễ nhận bằng của tớ à ?”

“Chị đây bận thật. Tớ đã định đến nhà cậu, làm cho cậu một bất ngờ lớn. Ai mà ngờ người bất ngờ lại là chính chị đây”- Nhan Ngọc cười phì.

Trịnh Tử Mặc chợt nhận được một cuộc điện thoại khẩn. Anh đứng dậy, xoa đầu Giang Cẩn Huyên :

“Tiểu Huyên, anh...”

“Em hiểu mà, anh cứ đi đi. Có cậu ấy ở đây, em không sao đâu”.

Tử Mặc gật đầu, rồi tức tốc rời khỏi nhà cô. Kiều Nhan Ngọc chờ anh đi hẳn, rồi nhìn sang bạn thân :

“Hôm nay tớ mà không chứng kiến, thì chắc hai người đã...”

“Linh tinh !” – Giang Cẩn Huyên đỏ mặt, lắc đầu lia lịa. Kiều Nhan Ngọc chống cằm :

“Được rồi, giờ thì kể cho chị đây nghe mọi chuyện đi nào”.