Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 36: Cảnh Cáo Nhẹ (2)

- Cút!

Một chữ đơn giản, làm cho hai tên bảo vệ chợt dừng bước, nguyên nhân là Diệp Hiên khí thế cực kỳ kinh người, để cho hai người không dám vọng động, giống như có một âm thanh đang nói với hai người này, nếu như bọn họ thực có can đảm tiến lên, chỉ sợ kết quả sẽ vô cùng thê thảm.

- Diệp... Diệp tiên sinh... Ngài không nên như vậy....

Khi bầu không khí đang rơi vào lúc giằng co, Tạ Sở Sở bước nhanh đi tới trước người Diệp Hiên, nghẹn ngào khẩn cầu.

- Đi gọi ông chủ các người tới đây, hôm nay căn biệt thự này, tôi không thể không mua.

Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, âm thanh hơi lộ ra âm trầm, mà tên quản lý trung niên muốn đứng dậy, cũng không chờ ông ta đứng lên, giọng của Diệp Hiên lại lần nữa truyền đến.

- Quỳ xuống, không có lệnh của tôi, ai cho ông lên?

- Tiểu tử, cậu quả thật muốn chết, cậu cũng đã biết đây là người của công ty nào, tôi....

Người đàn ông trung niên giãy dụa đứng dậy, tức giận mắng Diệp Hiên, cũng không chờ ông ta mắng xong, chuyện xảy ra kế tiếp lại làm cho tên quản lý cả đời cũng khó quên.

Đóng băng!

- A!

Diệp Hiên giơ chân lên, trực tiếp giẫm đạp trên hai đầu gối của ông ta, âm thanh gảy xương chói tai dị thường vang lên, càng trực tiếp làm cho quản lý trung niên quỳ gối ngay tại chỗ, trong tiếng hét thảm kia, nhất định là tê cả da đầu.

Xoay người.

Diệp Hiên lần nữa ngồi vào ghế xô-pha, sắc mặt vẫn không có một gợn sóng, giống như làm việc rất tùy ý, nhưng đối với những người ở đây xem ra, thủ đoạn của Diệp Hiên nhất định hung ác độc địa tột cùng.

- Gọi... Gọi điện thoại cho ông chủ... nói có người gây sự ở Bích Vân Hiên....

Quản lý trung niên lên tiếng rống to hơn, cũng để cho một cô gái trong đó nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi đi.

Đại sảnh bán cao ốc rất vắng vẻ, ngoại trừ quản lý trung niên quỳ gối trên đất, thì cũng không có bất cứ âm thanh nào, những người còn lại đều chờ nhìn về phía Diệp Hiên, ánh mắt rõ ràng đều là sợ hãi.

Kỳ thực, Diệp Hiên cũng không có muốn gây sự, cậu ta đã chọn trúng căn phòng không bán, cũng dự định đi chỗ khác tìm kiếm.

Chỉ là tên quản lý này làm càn quá mức, hoàn toàn không có để hắn vào mắt, hơn nữa Tạ Sở Sở từ đầu đến cuối đều luôn nói giúp cho hắn, ngược lại lại bị tên quản lý này quở trách, nếu như Diệp Hiên không có thể hiện cái gì, vậy thì cũng không phải là chính hắn.

Thời gian trôi qua từng chút.

Cửa phòng khách bị đẩy ra, mấy tên bảo vệ mặc đồ đen đi ở phía trước, một bóng người yểu điệu cũng đi vào trong sảnh bán cao ốc, khi cô nhìn thấy quản lý trung niên quỳ ở trên đất, mặt mũi tinh xảo tức thì lạnh xuống.

- Xảy ra chuyện gì?

Trác Quân Đình lạnh lùng nói.

Trác Quân Đình xuất hiện, lập tức làm cho quản lý trung niên vui vẻ, mà sau lại ủy khuất, nói:

- Trác tiểu thư, có người gây sự ở Bích Vân Hiên, cô hãy làm chủ cho tôi đi.

Quản lý nói xong, lại chảy ra hai giọt nước mắt cá sấu, ở trên mặt khuôn mặt sưng húp hoàn toàn chính xác làm cho người ta có cảm giác thê thảm cực lớn.

- Là cô?

Lúc này, ngồi trên ghế xô-pha, ánh mắt Diệp Hiên có chút nghiền ngẫm, làm thế nào hắn cũng không ngờ, ông chủ Bích Vân Hiên không ngờ là người mua Ngọc Phù của mình, điều này cũng làm cho Diệp Hiên cảm giác thế giới này thật đúng là nhỏ bé.

Hiện tại tâm tình Trác Quân Đình thật không tốt, không chỉ là không tốt, có thể nói là cực kỳ không tốt.

Trận này không ngừng tìm kiếm Diệp Hiên, nhưng lại không có chút manh mối nào, hôm nay lại có người đến công ty của cô gây sự, cái này càng làm cho tâm tình cô thêm phiền não.

- Trác tiểu thư, chính là người này, chính là cậu ta đánh tôi.

Nhìn sắc mặt trong trẻo lạnh lùng của Trác Quân Đình, quản lý trung niên nhanh chóng chỉ tay tới Diệp Hiên.

- Vị tiên sinh này, cậu không vì thế mà đánh người của công ty chúng tôi, có phải làm hơi quá hay không, hay là nói.... Ừm?

Trác Quân Đình đang muốn tức giận đối với Diệp Hiên, nhưng lời còn chưa kịp nói hết, khi cô nhìn thấy dung mạo Diệp Hiên, cả người trực tiếp lăng ngay tại chỗ, những lời tức giận từ trong miệng đã hơi ngừng lại ở lúc này.

- Ngọc Phù của tôi dễ dùng chứ nhỉ?

Diệp Hiên bình thản nói.

- Là... Là... anh?

Trác Quân Đình kinh hô thành tiếng, khuôn mặt làm gì còn có chút tức giận nào, thay vào đó là càng cực kỳ kích động mà đi tới chỗ Diệp Hiên.

Một màn như thế, trực tiếp làm cho quản lý trung niên ngây ngốc ở đó, nửa ngày không có hồi thần lai, chỉ cần không phải kẻ ngu si đều có thể nhìn ra, bà chủ của mình rõ ràng quen người này, xem bộ dáng càng kích động tột cùng, một loại cảm giác cực kỳ xấu cũng xuất hiện ở trong lòng quản lý trung niên.

- Đại... Đại sư, tôi tìm được anh rồi.

Đi tới trước người Diệp Hiên, Trác Quân Đình có chút kích động nói không ra lời, hai tay càng luống cuống, lộ vẻ có chút khẩn trương.

- Tìm tôi làm cái gì?

- Khối Ngọc Phù kia đủ để giải quyết vấn đề trong nhà cô, hơn nữa tôi cũng không phải là đại sư gì, cô có thể gọi tôi là Diệp Hiên.

Diệp Hiên bình tĩnh nói.

- Cái kia.. Vậy tôi gọi cậu là Diệp tiên sinh đi. Ông của tôi vẫn muốn đến trước mặt anh cảm tạ ơn cứu mạng, không biết anh có thời gian tới Trác gia tôi làm khách?

Trong mắt Trác Quân Đình chất chứa mong đợi nói.

Đáng tiếc, đối với lời mời của Trác Quân Đình, Diệp Hiên vẫn không trả lời, mà điều này cũng làm cho Trác Quân Đình nhanh chóng hồi tỉnh lại, bỗng nhiên nhìn về phía quản lý trung niên đang quỳ dưới đất.

- Quản lý Tô, rốt cuộc là có chuyện gì?

Trác Quân Đình biến sắc, trực tiếp nổi giận nói với quản lý trung niên.

Nhìn một màn như thế, quản lý trung niên thấy thế nào cũng không nhìn ra tình thế trước mắt, điều này cũng làm cho ông ta không dám có chút chút giấu diếm nào, đem tình huống trước đó nói ra toàn bộ.

Khi Trác Quân Đình biết chuyện từ đầu đến cuối, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, nói:

- Ai cho ông cái quyền dám tự ý làm chủ đem phòng ở dự định cho cái tên Tề Sĩ Xuân kia?