Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 11: Gian Khổ Sắp Tới (1)

Hình ảnh quay lại, tâm tư trở về, Diệp Hiên nhắm chặt hai mắt, không ngờ hắn ta biến mất bốn năm, em gái đã từng ỷ lại vào hắn dĩ nhiên không còn để ý đến hắn nữa.

Diệp Hiên bỗng nhiên mở hai mắt ra, gióng đầy khổ sáp, nói:

- Linh nhi, em thật không tha thứ cho anh?

Này lúc, Diệp Linh Nhi dừng bước, thân hình như có chút cứng ngắc, sau khi hít vào thở ra vài hơi, cô chậm rãi xoay người nhìn về phía Diệp Hiên.

- Anh sống lại, bệnh của anh tốt, nhưng bốn năm trước anh không cáo mà biệt, anh biết bốn năm qua chúng tôi làm sao qua được không?

Như lũ quét bạo phát, lại tựa như sóng biển cuộn trào, Diệp Linh Nhi rít gào khàn cả giọng, tựa như muốn phát tiết ra tất cả oán khí nhiều năm qua.

Keng!

Cửa sắt bị Diệp Linh Nhi hung hăng đóng mạnh, tiếng va chạm to lớn vang vọng không dứt trong bầu trời đêm, mà Diệp Hiên chậm rãi nắm chặt hai bàn tay, tâm thần xao động tột cùng.

Năm đó, vì chữa bệnh cho hắn, tất cả vật dụng trong nhà có thể bán đều đã bán hết, một mình mẹ mang theo hai đứa bé, Diệp Hiên không cần nghĩ nhiều cũng biết thời gian bốn năm trôi qua, trong nhà sẽ thiếu thốn như thế nào.

- Hiên nhi, con chớ để ý, em gái con....

- Mẹ, người không cần phải nói, đều là con sai, không trách em ấy, thật không trách em ấy.

Diệp Hiên đâu khổ đáp lời, dìu đỡ Diệp mẫu bước chậm đi vào trong nhà, trong lòng đã có quyết định.

Trong nhà.

Diệp mẫu lúc đầu muốn tự mình xuống bếp, nhưng Diệp Hiên bảo Diệp mẫu vào phòng nghỉ ngơi, sau đó tiến vào nhà bếp cầm lấy tạp dề, bắt đầu làm cơm tối.

Nhà chỉ có bốn bức tường, cơm nước thanh đạm.

Ngoại trừ một nồi cơm tẻ, trên bàn ăn ngay cả một miếng thịt cũng không có, khi Diệp Hiên nhìn thấy đáy thùng đựng gạo liền đã biết được, trong nhà gian khổ đến trình độ nào.

Bàn ăn đã được dọn lên, Diệp mẫu đi gọi Diệp Linh Nhi ra ăn, lại không nghe bất kỳ đáp lại nào, hiển nhiên Diệp Linh Nhi cũng không muốn nhìn thêm Diệp Hiên, Diệp mẫu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.

- Hiên nhi, con trước nhận ăn một ít, chờ ngày mai mẹ làm cho con món thịt kho tàu cá chép mà con thích ăn nhất.

Diệp mẫu vừa nói chuyện, gắp một đũa rau xanh để vào trong chén cơm của Diệp Hiên.

Diệp Hiên yên lặng ăn cơm trong chén, ấm áp mà bốn năm qua chưa bao giờ cảm nhận được hiện lên từ trong đáy lòng hắn, mỗi một miếng ăn hắn đều ăn rất chăm chú, hắn ta rốt cục cũng đã đoàn tụ với người nhà.

- Mẹ, em trai đâu?

Buông chén đũa xuống, Diệp Hiên mới nhớ tới chuyện này, từ khi hắn ta đi vào nhà, Diệp Linh Nhi đã trở về nhà, nhưng lại chậm chạp không được thấy Diệp Bình trở về.

Nghe được lời Diệp Hiên hỏi, Diệp mẫu cũng biết qua loa tắc trách không được, bà miễn cưỡng cười một tiếng, đáp:

- Em trai của con hiện tại sống rất tốt, ba năm trước nó đã được Diệp gia đón trở về.

Mặt sắc Diệp Hiên đột nhiên phát lạnh, trong mắt càng hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Hàn Thu Vân, cũng là mẹ của Diệp Hiên, năm xưa chỉ là một nha hoàn trong Diệp gia, chuyên trách phụ trách cuộc sống hàng ngày của Tam thiếu gia Diệp gia, trong một lần say, Hàn Thu Vân bị hϊếp da^ʍ.

Khi Diệp gia lão gia tử phát hiện việc này, cái bụng Hàn Thu Vân cũng từ từ to ra, lúc này mới phát hiện Hàn Thu Vân có cốt nhục của Diệp gia.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể thu Hàn Thu Vân làm vợ nhỏ, hai năm kế tiếp, càng sinh ra Diệp Linh Nhi và Diệp Bình cặp sinh đôi.

Theo lý mà nói, mặc dù Hàn Thu Vân xuất thân là nha hoàn, có cốt nhục Diệp gia, cuộc sống sau này cũng áo cơm không lo, ở bên trong đại gia tộc kiểu môn đăng hộ đối, tuy không có quyền lực nhưng ít nhất không còn khốn khổ.

Nhưng khi cha đẻ Diệp Hiên kết hôn với một hòn ngọc quý của gia tộc khác, đối phương có thể chấp nhận mẹ con bọn họ sao?

Vào cái năm Diệp Hiên năm tuổi, Diệp gia đã tìm một lý do, đuổi bốn mẹ con bọn họ ra khỏi nhà.

Mặc dù bốn năm trước, Diệp Hiên mắc bệnh nan y, hấp hối hấp hối, người cha vô tình kia cũng không tới nhìn hắn ta một chút.

Diệp Hiên yên lặng nửa ngày, nói thẳng với mẹ:

- Diệp gia có người đàn bà kia ở đó, làm sao có thể chấp nhận Diệp Bình?

Đối mặt Diệp Hiên hỏi, Diệp mẫu tự giễu cười một tiếng, nói:

- Người người đàn ông kia và cô ta không có con nối dòng.

Nghe Diệp mẫu trả lời, Diệp Hiên trong nháy mắt hiểu ra, Diệp gia chính là đại gia tộc trong kinh đô, Diệp gia lão gia tử có ba người con trai, bây giờ số tuổi hẳn đã rất lớn, nếu như người cha vô tình kia không có con nối dòng, tương lai khi tranh giành chức gia chủ tất sẽ ở thế yếu.

Nghĩ tới đây, Diệp Hiên đã hiểu ra tiền căn hậu quả.

- Mẹ, mấy năm nay em trai có về thăm mẹ không?

Diệp Hiên nói xong lời này cũng có chút hối hận, nếu như Diệp Bình trở về thăm mẹ, trong nhà đâu có gian khổ như thế này?

Chính như Diệp Hiên đoán, Diệp mẫu liên tục cười khổ, điều này cũng làm cho trái tim Diệp Hiên như bị kim đâm, nhẹ giọng nói:

- Mẹ, mẹ yên tâm, qua một khoảng thời ngắn nữa con sẽ đi kinh đô mang em trai quay về, đến lúc đó người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ.

Nghe được lời Diệp Hiên nói, Diệp mẫu biến sắc, trong mắt xẹt qua vẻ sợ hãi, vội vàng khuyên can:

- Hiên nhi, Diệp gia thế lớn, chúng ta chọc không nổi, con muôn ngàn lần không thể đi.

- Đắc tội không nổi sao?