Bạch Chỉ Vân đi tới nơi lần trước nướng cá, ngồi xổm mấy ngày cũng không thấy Tô Kiến Lâm, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, ban ngày không có cơ hội nói chuyện với hắn, cho nên cậu chỉ có thể tan làm lại đi tìm hắn, lại luôn không thấy người.
Lại dẫm không khí một lần, Bạch Tri Vân mất mát mà về nhà, Chắc là ông trời rủ lòng thương, cậu thế nhưng thấy Tô Kiến Lâm đang bơi lội dưới sông.
Thật là ông trời có mắt, Bạch Tri Vân trầm tư nháy mắt, lộ ra vẻ tươi cười, mò mẫm đi xuống sông, vùng vẫy đôi tay kêu “Cứu mạng ! Ặc ặc~ cứu mạng !”
Không lâu sau, một cánh tay cường tráng ôm lấy eo cậu, Bạch Tri Vân gắt gao ôm cổ hắn, giống như gấu mà bám ở trên người hắn, được hắn mang lên bờ.
Bạch Tri Vân vẫn chưa bất tỉnh, nhưng mà vừa rớt xuống nước xong mà lại không có việc gì thì không hay lắm. Tô Kiến Lâm vừa lên bờ liền buông người ra, nhưng Bạch Tri Vân lại không buông tay, vừa rồi ở dưới sông nuốt phải ngụm nước, cậu cố ý sặc ra, sau đó tỏ vẻ rất sợ hãi, gắt gao ôm Tô Kiến Lâm không buông.
Lúc Tô Kiến Lâm muốn đem hắn kéo xuống, Bạch Tri Vân trợn trắng mắt, giả bộ bất tỉnh cho qua, cậu biết Tô Kiến Lâm khẳng định sẽ không để cậu ở chỗ này, cho dù mang về nhà hắn hay là đưa về ký túc xá, Bạch Tri Vân đều không để bụng, chỉ cần đem cậu đi là được.
Tô Kiến Lâm đem người mang về nhà, bà nội hắn hơn 70 tuổi đã nấu cơm xong, thấy hắn ôm người trở về liền nóng nảy: “Lâm tử, đây là ai? Sao lại thế này?”
“Một thanh niên trí thức, rơi xuống nước ta mang hắn lên,” Tô Kiến Lâm nói đúng sự thật.
Bà nội vẻ mặt lo lắng: “Vậy mau mang cậu ta đưa trở về đi, đừng chờ một chút nhỡ xảy ra chuyện lại trách ngươi.”
“Đã biết.” Tô Kiến Lâm ngoài miệng nói như vậy, tay lại đem người ôm về phòng mình, đặt ở trên giường đất.
Hắn thở dài, từ rương gỗ lấy ra quần áo, mở cửa liền đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, Bạch Tri Vân liền tỉnh, cậu đánh giá bốn phía, nhà địa chủng này sinh hoạt cũng không tốt lắm, có thể nói nhà chỉ có bốn bức tường, một cái bàn, một cái ghế dựa, một cái cái rương gỗ trên giường đất, còn lại cái gì cũng chưa có.
Thật là nghèo !
Bạch Tri Vân cảm thán, thừa dịp hắn chưa quay lại, cậu bèn cởi sạch quần áo sạch ném qua một bên, lấy chăn bên cạnh đắp kín.
Chăn rất cũ, là cái loại cotton, bất quá tốt ở chỗ rất sạch sẽ, có một mùi hương nhàn nhạt, Bạch Tri Vân đem mặt vùi vào chăn, hít sâu một hơi, chăn còn có mùi hương của hắn.
Thời điểm Tô Kiến Lâm tiến vào liền nhìn thấy một màn này, Bạch Tri Vân ngồi trên giường ôm chăn của hắn, cánh tay phải kéo lên lộ ra đôi mắt, tóc ướt dầm dề mà rũ ở trên trán, mở đôi mắt to vô tội mà nhìn hắn.
“Toang ~” chén lớn đổ trên mặt đất, Tô Kiến Lâm mạnh mẽ đóng cửa lại, nhìn người không biết tốt xấu ở trên giường rồi lạnh lùng nói: "Mặc quần áo vào .”
“Không mặc,” Bạch Tri Vân nói, “Đều ướt đẫm.”
Tô Kiến Lâm dời đi ánh mắt, bước đi qua rương gỗ, muốn đem quần áo của mình tìm ra cho Bạch Tri Vân mặc tạm, không chờ hắn tìm ra, một cỗ thân thể ấm áp liền quấn tới, chỗ eo hắn quấn lên một bàn tay mềm mại”
“Kiến Lâm ca ~ ngươi chưa có vợ phải không? Ta làm vợ ngươi được không?” Bạch Tri Vân trườn tay xuống hạ thân hắn, sờ sờ.
Huyệt thái dương Tô Kiến Lâm nhảy thình thịch, hắn bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Bạch Tri Vân, đem người đẩy ra, dươиɠ ѵậŧ bị cọ mà dựng lên, cũng không dám quay đầu lại, vội vàng ném xuống một câu: “Ngươi nhanh mặc quần áo, ta đưa ngươi trở về.”
Nói xong liền muốn ra ngoài, người phía sau gọi lại hắn: “Ngươi có phải hay không khinh thường ta?”
“Không phải.......” Tô Kiến Lâm đau đầu, không biết nên nói như thế nào, “Ta người như vậy không xứng với ngươi......”
Bạch Tri Vân hít sâu một ngụm: “Ngươi lại đây.”
Tô Kiến Lâm định đi, nhấc chân liền phải đi ra ngoài, Bạch Tri Vân trừng mắt : “Ngươi dám đi ra ngoài ta liền kêu người, để mọi người nhìn thấy chúng ta như vậy liền phán ngươi tội lưu manh, phải ngồi đại lao.”
Tô Kiến Lâm đột nhiên quay đầu lại, hung tợn mà nhìn chằm chằm cậu, bước nhanh qua chỗ cậu.
Bạch Tri Vân nhìn hắn ánh mắt hắn, có chút hoảng, bèn lui về sau một chút.
Tô Kiến Lâm đầu càng đau: “Ngươi ngốc sao? Ta vào đại lao thì thanh danh của ngươi ngươi còn muốn hay không?”
Bạch Tri Vân hít sâu, “bịch” một cái đem chăn bỏ ra, thân mình trắng nõn lộ ra , cậu nhào lên ôm lấy Tô Kiến Lâm: “Lâm ca ~ ngươi độc thân ta cũng độc thân, vì cái gì ta không thể làm vợ ngươi.”
Tô Kiến Lâm đỏ mặt, tiểu thanh niên trí thức này sao lại lớn mật như vậy? Người ôm hắn thật chặt, hắn không dám mạnh mẽ đẩy, trầm giọng nói: “Ngươi nên tìm người tốt......”
“Ta thấy ngươi rất tốt,” Bạch Tri Vân ngắt hắn.
“Ngươi không hiểu, ngươi còn nhỏ......”
“Ta mười tám!” Bạch Tri Vân án mặt ở dưới bụng Tô Kiến Lâm , không ngừng cọ, cảm thụ được cái kia đang chậm rãi biến lớn, khóe miệng nhếch lên, cậu ngửa người ra sau, mở hai chân ra, đỏ mặt ngẩng đầu xem Tô Kiến Lâm, “Ngươi chưa từng thấy qua thân thể nữ nhân phải không? Ta cho ngươi cắm, rất sung sướиɠ, Lâm ca ~”
Tô Kiến Lâm nhìn thoáng qua liền không thể rời mắt, hạ thể Bạch Tri Vân trắng nõn, không có lông, dươиɠ ѵậŧ phấn phấn nộn nộn, không to hơn ngón tay cái của hắn bao nhiêu, cậu không có tinh hoàn, xuống chút nữa là hoa huyệt, cực kì quyến rũ.
Đây là thân thể người song tính sao?
Tô Kiến Lâm hô hấp cứng lại, không tự giác mà nhìn chằm chằm chỗ kia, hạ thân cứng rắn đem đũng quần đỉnh lên, hắn có chút xấu hổ, nội tâm rất là phỉ nhổ phản ứng xấu xa của mình.
Bạch Tri Vân ban đầu cũng rất lo lắng, thấy Tô Kiến Lâm nổi lên phản ứng bèn mạnh dạn chút, cậu quỳ xuống, ôm Tô Kiến Lâm một lần nữa, giọng điệu nũng nịu: “Lâm ca ~”
“Không được,” Tô Kiến Lâm nghẹn đến đỏ mặt sau đó lui lại một bước, “Cho dù làm người yêu cũng không nhanh như vậy.”
“Ngươi thật phiền !” Bạch Tri Vân tức giận lấy chân đá hắn, xem bộ dạng hắn dầu muối không ăn, cậu nhanh chóng đem tay đút vào đũng quần Tô Kiến Lâm, bắt lấy dươиɠ ѵậŧ, cùng lúc nghe thấy trên đầu truyền đến âm thanh rêи ɾỉ , bèn lộ ra vẻ tươi cười, ai bảo ngươi tỏ vẻ đứng đắn!
Bạch Tri Vân một tay cầm không hết, nhưng thật ra đang ước lượng, không tồi, còn rất nặng, sau này dùng khẳng định rất tốt.
Tô Kiến Lâm rất mâu thuẫn, lý trí nói cho hắn phải đẩy ra, nhưng thân thể lại rất thoải mái, hạ thể được một đôi bàn tay non mềm ôm chặt, so với hắn tự thủ da^ʍ còn sướиɠ gấp trăm lần.
Hắn đang giao chiến ở trong đầu, đột nhiên cảm giác qυყ đầυ bị một vật ấm áp bao lấy, hắn cúi đầu nhìn xuống, đầu óc càng thêm choáng váng, khuôn mặt Bạch Tri Vân vốn đã xinh đẹp lại còn đang ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, khó khăn lắm mới ngậm hết qυყ đầυ, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt nai tơ nhìn hắn.
Bạch Tri Vân liếʍ hôn xung quanh dươиɠ ѵậŧ, hôn khắp nơi, sau đó mυ'ŧ lấy qυყ đầυ.
Bang!
Sợi dây trong đầu Tô Kiến Lâm lập tức bị đứt!
Hắn ma xui quỷ khiến mà duỗi tay đè gáy Bạch Tri Vân, đẩy hông đút dươиɠ ѵậŧ, đẩy vào mà không theo quy tắc nào, mặc dù Bạch Tri Vân có thả lỏng, nhưng hắn lần đầu làm loại chuyện này, cũng không thuần thạo, Tô Kiến Lâm đỉnh đến yết hầu cậu liền bắt đầu nôn khan, “Ô ô....” Mà vỗ tay hắn.
Tô Kiến Lâm như phát điên mà đỉnh thêm vài cái, nhìn thấy Bạch Tri Vân trợn trắng mắt mới lý trí mới rút ra, hắn buông ra tay, đem đồ vật rút ra: “Thực xin lỗi thực xin lỗi......”
“Khụ khụ ~ khụ......” Bạch Tri Vân ho chậm lại, đuôi mắt ửng đỏ liếc qua hắn, dựa vào chăn, cong hai chân, làm thành hình chữ M đối diện với nam nhân, “Có phải rất thoải mái không? Làm sao, Lâm ca, cắm vào còn thoải mái hơn trong miệng của em.”
Tô Kiến Lâm cắn răng: “Tiểu yêu tinh.”
“đến?” Bạch Tri Vân vẫn còn đang câu dẫn hắn.
Tô Kiến Lâm gầm nhẹ một tiếng, không đến 3 giây liền cởi sạch sẽ quần áo trên người, dươиɠ ѵậŧ thô to liền bật ra.