Hoa Khôi Bị Cưỡng Chế Ái

Chương 117: Hóa ra em vừa bị xơi

Con người sinh ra đã có tâm tính nổi loạn, giống như việc chúng ta thích cười nhạo những đứa trẻ ít nói, hay những đứa trẻ hay khóc hay cười, và anh cũng vậy, anh thích nhìn thấy Tư Oản ngoan ngoãn biết nghe lời bộc lộ khía cạnh giận dữ của mình.

Tư Oản thực sự không muốn chiều chuộng anh, người đàn ông này đáng khinh và xấu xa, trông anh không hề ngây thơ tí nào, có lẽ anh là một tên lưu manh thích chơi đùa phụ nữ ... Nhưng cô phải thừa nhận rằng chỉ cần nhìn vào làn da của anh quả thực đây là người đàn ông là đẹp nhất, bất kể khuôn mặt, chiều cao hay dáng người, anh đều có thể được gọi là khuôn mẫu và chuẩn mực của cánh đàn ông.

Ngay cả kỹ thuật làʍ t̠ìиɦ cũng gọi là đỉnh cao.

"Anh không làm nữa thì thôi, dù sao cũng muộn rồi, tôi cũng phải về đây." Tư Oản giả vờ ngái ngủ ngáp vài cái, cô thẳng lưng khẽ xoa cổ tay đau nhức, xoay người định đi ra ngoài.

——Cô đang giả vờ thích nhưng giả vờ từ chối với ai không biết.

“Em thật là buồn cười.” Tịch Thịnh cười nói, trên bờ vai mảnh khảnh của cô có bàn tay to nổi rõ gân xanh, anh kéo cô lại, khóa chặt cô vào lòng lần nữa, một mảnh quần áo ướt sũng của cô được cởi ra.

Những bông hoa xinh đẹp trên ngực đang nở rộ một cách quyến rũ, nhũ hoa thẳng đứng được tô điểm bởi vì bị mυ'ŧ quá nhiều, bao gồm cả quầng vυ' xung quanh, đã trở nên đỏ tươi, những dấu hickey và dấu ngón tay dày đặc trên bầu ngực trắng như tuyết, không chỉ là của Tịch Thịnh, mà còn cả dấu ấn của Cố Tiêu vào buổi chiều vẫn chưa biến mất.

Với rất nhiều dấu vết, Tịch Thịnh tự nhiên nhận ra rằng không chỉ riêng anh, những biểu hiện khác nhau của Tư Oản cũng cho anh biết rằng cô không phải là một tay mơ.

Anh không có chấp niệm về trinh tiết, nhưng thằng đàn ông nào cũng không thích đồ ăn được dâng tới miệng mình, sau khi gặm đi gặm lại mới phát hiện ra rằng trước đó đã bị người khác gặm, ít nhiều cũng có chút không thoải mái, đây còn là đồ ăn ngon, thật sự không nỡ mới ăn một gặm đã vứt đi.

Anh cúi người cắn lấy quả mọng đỏ mọng mềm mại, anh dùng hàm răng trắng sáng ngậm lấy đầu nhũ hoa nhẹ nhàng xoa nắn một hồi, sau đó há miệng ngậm lấy càng nhiều thịt nhũ hoa thơm phức vào trong miệng một ngụm lớn nuốt xuống, đầu lưỡi ấm áp chạm tới chạm lui bầu ngực nhỏ nhắn của cô.

Tư Oản vô thức ưỡn thẳng thân trên, cô chủ động đút bộ ngực trắng nõn vào miệng người đàn ông, năm ngón tay tái nhợt đặt trên bờ vai rộng của anh, trên mặt cô lộ ra vẻ mê hoặc một cách tự nhiên.

Chóp mũi anh chạm vào thịt ngực mềm mại, thịt nhũ hoa không khéo bị chóp mũi đè xuống, người đàn ông càng ngày càng tự mãn đẩy chóp mũi vào trong, anh cố gắng hứng lấy hương thơm quyến rũ tỏa ra từ người cô.

Nhũ hoa bị cắn chặt khiến ngón tay trắng như tuyết trên vai anh đột nhiên siết chặt lại, Tư Oản đau đớn rêи ɾỉ hai tiếng, Tịch Thịnh lùi lại đúng lúc, anh khẽ vọc cây côn ŧᏂịŧ thẳng đứng giữa hai háng, sau đó nhắm thẳng vào lỗ hoa ẩm ướt đâm vào, cả hai người đồng thời thở dài sung sướиɠ.