"... Trông tôi có dễ bị lừa không?"
Lục Thừa Trạch lại bị cô chọc cười: "Thì ra em không ngốc."
Tư Oản lau tay, bí mật nhét tờ giấy bẩn vào túi quần của Lục Thừa Trạch, anh lại áp cô vào tường hôn một cái thật chặt, sau đó cùng cô rời khỏi tòa dạy học.
Trước khi trở về nhà, Tư Oản vẫn còn hơi đói nên cô đã mua hai phần mì và một hộp mì xào bên đường, đồng thời mua thêm phần của Tư Mặc.
Về đến nhà, Tư Oản đặt bữa tối lên bàn cà phê, không ngờ lại không thấy Tư Mặc ở sảnh, cô đâng nghĩ chắc anh lại tăng ca thì nghe thấy trên lầu có tiếng động.
Ở nhà–
Nơi ở của họ là một chung cư phức hợp tương đối lớn, có sảnh và bếp ở tầng 1, hai phòng ngủ ở tầng 2. Sau khi vào cấp 3, Tư Oản đã chuyển đến nhà anh trai để sống cùng anh.
Tuy rằng hơi xa, nhưng trường quốc tế R có truyền thống rất tốt, trường học chủ trương làm việc kết hợp nghỉ ngơi, không có chuyện suốt ngày đều tự học, chỉ tự học một tuần trước kỳ thi học kỳ nhằm ôn tập chuẩn bị.
Cô lên lầu gọi Tư Mặc xuống ăn tối, nhưng bước chân của cô quá nhanh, trước khi những người trong phòng kịp phản ứng với tiếng bước chân thì Tư Oản đã xông vào cửa.
Người phụ nữ bên giường hoảng hốt vội vàng hất tay ra, khi nhìn thấy đôi mắt của cô gái và Tư Mặc giống nhau, cô ấy liền hiểu ra điều gì đó, ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, cô thu lại vẻ mặt khẽ mỉm cười : "Cô là em gái của Tư Mặc?"
Không chỉ những người phụ nữ sợ hãi, mà Tư Oản cũng sợ hãi.
Vì anh trai cô đã bị người phụ nữ trước mặt lột quần, lúc này cây côn ŧᏂịŧ màu tím đen của anh trai đã trần trụi phơi bày trong tầm nhìn của cô, trên người anh không một mảnh vải che thân.
Tư Mặc, người đã uống quá nhiều rượu đã say bí tỉ.
Tư Oản nhìn người phụ nữ trang điểm đậm bên giường liền cười phá lên, giọng nói mềm mại nhưng lại coi thường: “Cô còn không đi, định để tôi đuổi cô đi sao?”
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt người phụ nữ không thể kìm lại được nữa.
“Tôi là bạn gái của anh trai cô, tại sao tôi phải đi.” Người phụ nữ tự tin hếch cằm lên.
Tư Oản không chút nghĩ ngợi liền hỏi ngược lại: "Thật sao, vậy tại sao vừa rồi tôi tiến vào, cô lại có tật giật mình nhỉ?"
"Chính là, là vì cô đột nhiên xuất hiện, làm cho tôi hết hồn!"
"..." Tư Oản nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới, càng thêm chắc chắn cô ta nói dối: "Cho dù anh trai tôi có bạn gái thì người đó cũng không thể là cô."
“Tại sao chứ?”
“Anh tôi không mặn như vậy.” Tư Mặc bình tĩnh nói.
Cô đã nhìn thấy tất cả những người bạn gái mà Tư Mặc từng quen trong quá khứ, anh trai tôi thích những người trong sáng như nước, cho dù anh ấy có thay đổi khẩu vị, cũng sẽ không bao giờ mù quáng thích loại người thô tục này.
“Cô!” Người phụ nữ bị vạch trần lời nói dối cảm thấy có chút khó chịu.