Chú Của Tôi

Chương 2: Về nhà em được không?

...Cô bỏ chiếc vest vào trong máy sấy, bật công tắc, còn cố ý thêm một chút nước thơm. Cô lặng lẽ khoanh tay tựa người vào tường. Ngắm nhìn chiếc máy chuyển động, Tuyết không thể nén thêm một tiếng thở dài. ÁP LỰC. Công việc hôm nay không nhiều như mọi ngày nhưng lại khiến mình mệt sao? Không phải! Cô nghĩ lại rồi. Mọi chuyện ngày hôm nay vẫn rất ổn... cho tới khi người đàn ông đó bước vào cửa tiệm thì dường như có một luồng áp lực vô hình cứ bao vây lấy cô. Một nỗi bứt rứt khó diễn tả thành lời. Tuyết lại gần cửa sổ, không kìm lòng được mà nhìn trộm ra bên ngoài...

Người đàn ông ấy vẫn ngồi đó, vắt chéo chân, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn ta mang một dáng vẻ trầm tư, cứ mải mê suy nghĩ điều gì đó, tay vẫn không rời điếu thuốc. Nhìn kỹ thì tay người đàn ông ấy đẹp thật: một bàn tay lớn, nổi gân, kẹp lấy điếu thuốc giữa hai ngón trỏ và ngón giữa, gân tay của hắn chạy dài đến cổ tay và dừng lại ở chiếc đồng hồ màu vàng ánh có vẻ đắt tiền. Tuyết cũng hay đọc các loại Tạp Chí Thời Trang Và nếu như cô không nhầm thì hiệu của chiếc đồng hồ ấy là ...Rolex. Cô bất giác lại nhìn lên khuôn mặt hắn. Người đàn ông này khá điển trai, so với mấy năm trước trên khuôn mặt càng lộ rõ nét trưởng thành của một người đàn ông trung niên. Nếu dựa vào khuôn mặt để mạnh dạn đoán tuổi thì có lẽ là đã ngoài 30. Đôi mắt của người đàn ông này nếu càng nhìn lâu sẽ có cảm giác càng trở nên sâu thẳm, u ám. Tự nhiên cô nhớ lại người bố của mình đã khuất: ông là một người con trai hiền lành, hết lòng yêu thương mẹ và cưng chiều Tuyết. Tuyết còn biết rằng ba của cô có rất nhiều anh em nhưng những người chú ấy so với tính cách ít nói và điềm đạm như ba cô thì họ lại khá ồn ào và trông khá tợn. Nhưng mẹ của tuyết cũng không phiền lòng vì điều đó, cứ mỗi lần họ xuất hiện, bà sẽ lại luôn bảo cô ra ở nhà sau để cho ba tiếp khách nên những điều ấy cũng không khiến cô để tâm nhiều vì Tuyết cũng chẳng tiếp xúc với bon họ nhiều là mấy. Cứ mải đắm chìm trong dòng hồi ức khi đang nhìn trộm người đàn ông đó thì bất chợt hắn ta quay đầu lại nhìn thẳng vào phòng thay đồ nơi cô đang đứng. Tuyết giật thót mình, vội vàng né ra khỏi cửa sổ mà cô đang nhìn lén.

Không biết liệu hắn ta có phát hiện cô đang nhìn lén hay không nữa...

- Títtttt! Chiếc máy sấy lặn đi báo lên chuông đỏ đã sấy xong. Tuyết lập tức lấy chiếc áo vest ra còn không quên giúp là phẳng nó. Cô vắt chiếc áo lên tay của mình. Đi đến trước cửa không hiểu sao cô lại hít một hơi thật sâu ngập l*иg ngực rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa thấy bóng dáng cô bước ra, đôi mắt người đàn ông ấy dường như đã chờ đợi từ rất lâu. Ánh nhìn của anh ta dường như đã lạc đường trên cơ thể của người con gái. Đôi mắt của anh như thể lại sâu thêm bội phần, trông như một luồng nước sâu thẳm tìm mãi thấy đáy nơi đại dương điệp trùng.

Tuyết đến quầy hàng tìm một bịch Ni Lông nhỏ, sau đó xếp áo của anh ta lại một cách cẩn thận rồi nhét vào bao, còn không quên cả việc dùng máy hút chân không để khiến nó trông như mới. Mọi hành động của Tuyết đều được người đàn ông thu vào tầm mắt cứ như thể không nỡ lòng nào bỏ lỡ bất kỳ một cử chỉ duyên dáng nào của người con gái. Còn Tuyết sau đó vẫn cứ chăm chỉ làm công việc của mình.

Màn đêm càng lúc càng rũ xuống, âm u và tối mịt chỉ còn lại những ánh đèn đường màu cam vắt. Từng đợt mưa gió cứ đánh thẳng tắp vào mấy ô cửa sổ. Dự báo thời tiết ngày qua đã thông báo hôm nay trời sẽ khá lặng và mát mẻ nhưng dường như ở ngoài trời lại muốn nổi bão đến nơi. Trái ngược với mưa bão sấm chớp ngoài kia thì ngay lúc này đây, trong một không gian tĩnh lặng vào thời khắc này, chỉ có một người đàn ông và một người con gái. Hai bên không ai nói lời nào, dường như chỉ còn dùng trái tim để cảm nhận sự hiện diện của đối phương.

...

Tuyết đột nhiên giật mình nhìn lên đồng hồ. Đã chín giờ hơn rồi, Thực ra với mọi khi thì chín giờ kém năm là đã đóng cửa. Cô lập tức khẩn trương đi vào phòng thay đồ. Hắn bị sự di chuyển gấp gáp của cô làm chú ý. Còn Tuyết lúc này đã ở trong phòng thay đồ. Cô lấy ra trong túi xách một chiếc đầm liền quần rất xinh xắn đúng với lứa tuổi. Vẫn như thói quen cô cũng dùng cây bút bi xanh để trong áo để quấn tóc. Khuôn mặt của cô tự nhiên trở nên sáng bừng. Tuyết thật sự là một người con gái đẹp. Ngũ quan thanh tú, gương mặt vừa có phần nghiêm nghị băng giá nhưng chỉ cần cô cử động đôi môi anh đào nhỏ nhắn đó thì tự nhiên lại khiến cô trỗi dậy nét đáng yêu. Thay đồ xong cô liền bước ra ngoài, nghĩ bụng sẽ tìm cách nói khéo để để thông báo cho người đàn ông rằng cửa hàng sắp đóng rồi.

Nhưng lạ kìa, người đàn ông đã biến đâu mất. Tuyết bối rối dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của người khách ấy. Nhưng ông khách đó thật sự không còn ở trong cửa hàng. Cô hốt hoảng theo quán tính nhìn ra ngoài trời vẫn đang không ngừng mưa lớn. "Không lẽ chú ấy đã đi rồi"- cô nghĩ Thầm. Cô nhìn sang lại quầy, cái áo vest cũng đã không còn ở đó. Thay vào vị trí đó là tờ 500 ngàn được để sẵn dưới cây viết. Tuyết bất ngờ cầm tờ tiền lên cau mày.

" Thật hào phóng! nhưng số tiền dư lại thật sự nhiều. Nếu còn gặp lại chú ấy mình chắc chắn sẽ trả lại cho người ta."- Tuyết thì thầm.

Sau khi đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ ở cửa hàng, Tuyết nhìn lại lần cuối sau đó tắt hết đèn.Cô đi ra ngoài, khóa cửa trong sau đó kéo cửa trên xuống gài lại cẩn thận và đi vào trong góc dắt chiếc xe đạp điện của mình ra, tra chìa khóa vào, cô nhìn chăm chú vào chiếc kim đồng hồ điện.

" may quá! Vẫn còn điện"- Cô mỉm cười.

Vì điều đó nghĩa là cô không phải cực nhọc đạp xe về nhà. Gió lúc này càng lúc càng to hơn lại mang theo mưa đột nhiên tạt thẳng vào người Tuyết khiến cô ướt sũng. Cô hơi bàng hoàng nhưng lập tức lấy áo mưa trong giỏ xe bận vào, lập tức ngồi lên chiếc xe đạp điện và chạy về nhà. Quãng đường từ cửa hàng tiện lợi nơi cô làm thêm đến nhà cô cũng không xa lắm. Trong lúc chạy xe, mưa lớn cứ tạt vào mặt khiến cô cứ híp mắt lại, người do bị tạt ướt hồi nãy khiến Tuyết lạnh run người . Tự nhiên cô lại suy nghĩ về người đàn ông lúc nãy: không biết nhà chú ấy có ở gần đây không? mưa lớn thế này liệu chú ấy có ô không?... Những suy nghĩ lo lắng cho người đàn ông ấy cứ xoay mòng mòng trong đầu cho đến khi tuyết thấy một dáng hình quen thuộc đang rải từng bước chậm chạp trên đường lộ như không hề sợ cơn bão nhỏ này...

Chẳng phải là người đàn ông đó Sao Tuyết ngay lập tức thắng gấp lại.

" Chú ơi"- cô gọi vang từ sau lưng người đàn ông.

Hắn liền giật mình quay lại với đôi mắt thâm trầm, lông mày cau lại ngạc nhiên nhìn Tuyết. Người đàn ông đã bị ướt hết cả tóc cả người còn trên tay vẫn cầm chiếc áo vest được chứa trong Bịch ni lông. Hắn chỉ nhìn cô và không nói gì. Thấy cô ướt hắn có vẻ hơi lo lắng. Còn tuyết thì vội vã bước xuống xe, tay mở liền chiếc cốp lấy ra thêm một chiếc áo mưa- đây là thói quen của Tuyết vì nhiều lúc sẽ đi ngang qua nhà cái hoa để rủ cô đi chơi nên vì thế đi đâu cô cũng thủ sẵn tới hai chiếc áo mưa. Cô dàn chiếc áo mưa ra, tiến tới người đàn ông, không ngần ngại mà mặc lên cho anh ta. Hắn ta hơi bối rối cơ thể cứ khua tay nhưng thực sự hắn lại cứ để yên cho cô làm.

" Khoan đã! Em làm cái..."- hắn ta cất tiếng.

" Nhà tôi ở gần đây mau lên!"- Cô vừa giúp hắn vừa nói.

Chưa đợi người đàn ông hết bàng hoàng . Bận xong áo mưa cho hắn cô lập tức quay lại chiếc xe đạp điện chỉ vào yên xe phía sau ngụ ý muốn chở. Miệng cô vẫn không ngừng hối thúc: " Mau lên!

Chú!".

Người đàn ông thựng lại một giây nhưng vẫn làm theo lời cô nói, hắn ra ngồi sau lưng cô. Khi thấy người đó đã ngồi yên vị lên chiếc xe cô liền nhấn ga.

Cả quãng đường mưa rơi tầm tã hắn không hỏi, cô cũng không nói. Hai con người này không ai muốn nhiều lời và một khi khi đã hiểu ý của nhau thì chỉ yên tâm mà tin tưởng đối phương. Người đàn ông ấy hiểu cô muốn đưa hắn về nhà để hắn trú mưa còn cô cũng hiểu người này đã chấp nhận sự giúp đỡ của mình. Mưa rơi rớt vào cơ thể lạnh thấu da thấu thịt nhưng trái tim của hai con người lại ấm áp đến độ dường như có thể sưởi ấm lẫn nhau...