Kỷ Hành rời khỏi thôn dưới chân núi, sau khi đi bộ năm phút dưới chân bắt đầu rung lắc chấn động.
“Trước khi xảy ra động đất không hề có dấu hiệu nào, phán đoán đây không phải động đất bình thường, cường độ 5.1 richter, dự tính sẽ gây sụp đổ nhà cửa, tổn thất về người là không thể tránh khỏi.” – Sau khi Kỷ Hành hoàn thành phân tích về trận động đất ngay lập tức quay người trở lại thôn trang nhưng đợi khi y đến nơi thì chấn động đã ngừng lại.
Cũng may động đất phát sinh vào ban ngày, lúc này mọi người đa số đều ra ngoài, cũng vì động đất chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn, trong thôn cũng chỉ bị sập mấy ngôi nhà gỗ lâu năm.
Kỷ Hành đổi mắt trái thành thấu thị, quét một vòng thôn sau đó cứu ra những người bị mắc kẹt bên trong, rồi nhanh chóng không ngừng trở lại nhà trúc.
Lúc y rời đi Phong Thả Ngâm vẫn đang sửa mái nhà, khả năng nhà trúc bị sụp đổ sau động đất là 30%, khả năng phát hiện và né tránh kịp thời là 70%.
Nhưng mà đến khi Kỷ Hành trở về, y chỉ nhìn thấy nhà trúc đã sụp đổ.
Kỷ Hành quét hình xung quanh một vòng, không tìm thấy Phong Thả Ngâm. Hiện trường cũng không có dấu vết của người bị thương.
Y rời đi 30 phút 45 giây, mà thời gian y hẹn với Phong Thả Ngâm là… Kỷ Hành lấy ra ghi chép, trên màn hình, sau khi y nói trong một tiếng sẽ trở về Phong Thả Ngâm biểu thị sẽ chờ y trở về.
Như vậy hiện tại, nhân loại kia đã đi rồi?
Hệ thống phân tích: có thể sau khi xảy ra động đất Phong Thả Ngâm rời đi để tìm “mình”.
Vì vậy Kỷ Hành thả robot nano quay lại nơi vừa xảy ra động đất để tìm kiếm, y thì đứng trước cửa nhà trúc chờ đợi.
Sau năm tiếng, dựa theo tin tức robot nano gửi về, Kỷ Hành phát hiện động đất đầu bắt nguồn không phải ở gần đây, mà đến từ phía nam cách 1,576 hải lý từ biển vào.
Kỷ Hành chuyển mắt thành hình ảnh robot nano gửi về, dùng đôi mắt thấy được một hòn đảo ngoài biển xa.
Điều khác thường là trên hòn đảo nhỏ này không có cướp biển cũng không có sinh vật sống nào khác. Hòn đảo được bao phủ bởi một tầng vật chất giống mây mù, trong đó là đình đài, lầu các tinh xảo.
Kỷ Hành lệnh cho robot nano đến gần hòn đảo, ngay khi robot nano cách đảo nhỏ chỉ còn 560 mét, hai mắt Kỷ Hành tối sầm lại, mất kết nối với robot nano.
“n-00 số 1, không có tín hiệu!”
“n-00 số 1, không có tín hiệu!”
“n-00 số 1, không có tín hiệu!”
Liên tục ba lần kết nối nhưng không thành công, Kỷ Hành quyết định n-00 số 1 đã bị ngoại lực tác động. Nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì, 0.002 giây trước khi y mất liên lạc cùng robot nano, Kỷ Hành thành công thu được tín hiệu của A Bảo, tuy rằng vô cùng yếu nhưng cũng đủ để Kỷ Hành định vị.
Từ năm năm trước sau khi đến thế giới này, Kỷ Hành vẫn không có cách nào liên lạc với A Bảo, tiến triển nhiệm vụ cũng là số không. Cũng may Kỷ Hành là một người máy không biết cô đơn và lo lắng là gì, nếu là người bình thường có lẽ đã không chịu được rồi.
Rốt cuộc cũng tìm ra vị trí của A Bảo, điều này khiến vận tốc của Kỷ Hành nhanh hơn 0.01 giây, nhưng y chưa lập tức lên đường đi tìm A Bảo, mà đứng tại chỗ tiếp tục đợi.
Đợi từ sáng đến chiều, hết mưa rồi lại tạnh, lại đợi từ buổi chiều đến nửa đêm, mưa càng ngày càng lớn. Đợi đến sáng ngày thứ hai mưa to chuyển thành mưa nhỏ, người đã đồng ý chờ đợi y trở về vẫn chưa trở lại.
“23 giờ 59 phút 50 giây… 59 giây… đã qua 25 giờ, sau khi chờ đợi đến thời gian tối đa. Nhiệm vụ tìm kiếm A Bảo bắt đầu.” Dứt lời, Kỷ Hành quay người, không chút do dự đi về phía Nam.
==========
—— Vân Châu thành, Văn Phong lâu
Phong Lục mặt trẻ con mặc quần áo màu trắng đứng trong sân, ánh mắt lo lắng nhìn về phía phòng nhỏ.”Ca, ngươi nói xem để lâu chủ tự giam mình trong phòng như vậy có ổn không?”
Phong Ngũ mặc một thân quần áo màu xanh trả lời: “Không ổn, cho nên mới cần chúng ta ở đây trông coi.”
Phong Lục chống lỗ tai cố gắng nghe động tĩnh trong phòng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hắn nhìn về phía Phong Ngũ hỏi: “Ca, nếu không, chúng ta tìm một nữ nhân cho lâu chủ?”
Phong Ngũ nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu mày: “Tìm ở đâu? Kỹ viện?”
Phong Lục không nói ra lời, nhíu lông mày khổ sở nói: “Chứ còn đi đâu tìm nữa, lần đầu của lâu chủ lẽ ra phải là cùng một co gái đàng hoàng, nhưng là… Cô gái đàng hoàng làm sao có khả năng đồng ý cho lâu chủ phát tiết? Thật nhức đầu.”
Nhìn thấy bộ dạng này của đệ đệ, Phong Ngũ có chút bất đắc dĩ nói: “Mấu chốt không phải là lần đầu tiên mà vấn đề là ở lâu chủ…”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã được mở ra. Phong Thả Ngâm bước chân phù phiếm, mặt tái xanh đi ra. Phong Ngũ, Phong Lục vội vã tiến lên đỡ hắn.
Phong Lục lén lút liếc mắt dò xét nhìn hạ thân Phong Thả Ngâm một cái, lập tức cười nói: “Chúc mừng lâu chủ giải độc.”
Phong Thả Ngâm mặt âm trầm nói: “Căn bản là chưa giải.”
“A?” Phong Lục kinh ngạc kêu ra tiếng.
Phong Ngũ cau mày nói: “Lâu chủ, chuyện gì thế này?”
Phong Thả Ngâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày ấy tuy rằng ta gϊếŧ được Lý Phi Tài, nhưng lại trúng độc “năm tháng tiêu hồn” của gã. Lúc đó gã tung một tấm bùa, ta dùng nội lực đánh văng nó ra, lá bùa nổ tung rồi xuất hiện một làn khói dày đặc, tuy rằng ta đã kịp bịt lại mũi và miệng nhưng vẫn trúng độc.”
Sắc mặt Phong Ngũ cũng ngưng trọng, “Thủ đoạn của đám tiên nhân kia cũng thật khó lường. Lần này chúng ta gϊếŧ Lý Phi Tài, không biết sư huynh đệ của gã khi nào sẽ tìm đến. Lâu chủ, chúng ta nên chuẩn bị sớm.”
“Những kẻ hiểm ác giả dối đó đâu có phải là tiên nhân!” – Khuôn mặt sắc bén của Phong Thả Ngâm ẩn hiện sát khí, “Đến nhiều gϊếŧ nhiều, đến ít gϊếŧ ít!”
Phong Lục nói: “Lâu chủ nói đúng lắm, Văn Phong lâu chúng ta phải có khí phách, quản hắn là tiên nhân hay là yêu nhân, tới một người gϊếŧ một người, đến một đôi gϊếŧ cả đôi!”
Phong Ngũ vẫn chưa quên lời trước của Phong Thả Ngâm, hắn có chút lo lắng nói: “Độc của lâu chủ vẫn chưa giải được sao?”
Nhắc tới chuyện này sắc mặt Phong Thả Ngâm càng thêm khó coi, “Đây không phải là mị dược (thuốc kích d**) bình thường, thúc tình chỉ là tác dụng phụ, điều phiền phức là nó có thể từng bước xâm chiếm nội lực và nguyên khí của ta. Cứ như vậy vài lần có khi cả mạng cũng bị hút mất.”
Phong Lục vừa nghe ra hậu quả nghiêm trọng, gương mặt non nớt cũng trở nên nghiêm túc, “Vậy phải làm sao bây giờ? Độc này tên là “năm tháng tiêu hồn”, sẽ không phải là… sau này sẽ…” Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Lâu chủ ngài nghỉ ngơi trước đi, ta đi mời Quan lão đại phu đến.”
Mắt thấy Phong Lục đã đi ra ngoài, lâu chủ sắc mặt vẫn hết sức khó coi, Phong Ngũ mơ hồ phát hiện ra gì đó, hỏi: “Lâu chủ, độc này, thật sự nguy hiểm như vậy?”
Phong Thả Ngâm gật gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Nam, “Chỉ sợ là Quan lão đại phu cũng hết cách rồi, chỉ có thể đi phía nam, tìm vị nào…”
Phong Ngũ nghe rõ ý của hắn, lập tức gật đầu nói: “Ta hiện tại lập tức đi chuẩn bị.”
“Chờ đã. Lúc người tới đón ta có nhìn thấy Kỷ Hành không?”
Phong Ngũ thành thật đáp: “Lúc đó trong gian nhà trúc chỉ có một mình lâu chủ, gần đó cũng không có ai.” Nếu không phải bởi vì trời mưa to, xóa mất tín hiệu lâu chủ lưu lại hắn đã có thể tìm đến nhanh hơn.
“Không được, ta phải trở về xem.” Phong Thả Ngâm suýt nữa đã quên Kỷ Hành. Hắn nói phải đợi Kỷ Hành trở về, Kỷ Hành sau khi về không thấy hắn, có thể y sẽ cho rằng hắn đã xảy ra chuyện? Y thiện lương như vậy… Phong Thả Ngâm càng nghĩ càng lo lắng, cố gắng bỏ qua sự mệt mỏi của thân thể, nhấc chân đi ra ngoài…
Đợi đến khi Phong Thả Ngâm và Phong Ngũ chạy tới nhà trúc trong rừng, chỉ thấy được cỏ lau và gỗ trong đống đổ nát, gian nhà trúc bị Phong Thả Ngâm ghét bỏ trước kia giờ đã không còn hình dạng.
Phong Thả Ngâm biến sắc, “Chuyện gì thế này?” Chẳng lẽ Kỷ Hành bị người khi dễ, ngay cả nhà cũng bị phá?
Phong Ngũ nói ra sự thật: “Ngày hôm qua đón ngài trở về, đột nhiên đã xảy ra động đất, ngài lúc đó ý thức không tỉnh táo, động đất lại mãi không ngừng, cho nên…”
Phong Ngũ không nói tiếp Phong Thả Ngâm cũng hiểu. Hắn mím môi, tìm khắp xung quanh một vòng, vẫn luôn tìm tới chạng vạng, cũng không thấy người.
Phong Ngũ thấy sắc trời âm u bắt đầu có mưa, liền giục ngựa đến bên cạnh Phong Thả Ngâm khuyên nhủ: “Lâu chủ, Kỷ công tử là một người trưởng thành, sẽ không tự nhiên biến mất. Dưới chân núi có một ngôi làng, chúng ta đến đó trú mưa trước đợi mưa tạnh rồi quay lại tìm!”
Phong Thả Ngâm trong lòng cũng rõ ràng đạo lý này, thế nhưng Kỷ Hành thực sự thiện tâm đến có điểm choáng váng, trong lòng hắn tổng là không yên lòng. Mắt thấy vũ càng rơi xuống càng lớn, liền dưới thân mã cũng có chút bất an lên, chỉ có thể gật đầu.
Hai người dừng ngựa trước cửa thôn. Phong Thả Ngâm vốn không có hứng thú gì với thôn trang nhỏ này, tầm mắt quét qua chợt dừng lại ở nhà đầu thôn, dưới máu hiên có một bó củi to, cách buộc kia giống Kỷ Hành buộc như đúc!
Lúc này lại có hai người từ trong thôn đi ra, một người trẻ tuổi cường tràn và một ông lão tóc hoa râm. Hai người đi tới chỗ bó củi, người trẻ tuổi hai tay dùng sức bê bó củi lên.
Phong Thả Ngâm tiến lên vài bước, nói với ông lão: “Lão nhân gia xin chờ một chút.”
Sau trận động đất hôm qua, tuy rằng ông trời phù hộ không chết người, nhưng tổn thất cũng không nhỏ, bởi vì chuyện này ngày hôm qua Triệu tài chủ không thể đến lấy củi, Lý lão đầu hai ngày nay cũng rất bận rộn, bởi vậy cũng không chú ý tới hai người lạ đến thôn.
Nghe thấy tiếng gọi, Lý lão đầu nhìn về phía trước, đôi mắt liền sáng lên, chỉ thấy người trẻ tuổi trước mặt một thân quần áo màu đen, thân thể như ngọc, bên hông đeo bội kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang, khí chất không phải người bình thường có thể sánh, nhìn qua tướng mạo của hắn… Chậc chậc, Lý lão đầu trong lòng cảm thán, ngoại trừ Kỷ Hành, lão chưa từng thấy ai có thể so được với người trước mắt.
“Lão nhân gia, bó củi này của lão có phải do một người gọi Kỷ Hành đưa tới?” Phong Thả Ngâm nhớ tới ngày hôm qua lúc Kỷ Hành đi ra ngoài có mang theo một bó củi.
Lý lão đầu thấy người trẻ tuổi này bộ dạng lễ độ, cũng không suy nghĩ nhiều nói, “Không sai.”
Phong Thả Ngâm ánh mắt sáng lên, nói: “Ta là bạn của Kỷ Hành, vừa nãy có lên trên núi tìm y, lão có biết Kỷ Hành hiện đang ở đâu không?”
Lý lão đầu chợt nói: “Thì ra ngươi tới tìm Kỷ Hành? Cái này không khéo, Kỷ Hành sáng sớm đã đi rồi, nói là đi phía nam tìm người thân, sau đó cũng sẽ không trở lại nữa.” – Sau động đất ngày hôm qua Kỷ Hành rõ ràng đã đi rồi thế nhưng y vẫn quay lại thôn hỗ trợ, thật sự là đứa nhỏ tri kỷ!
Phong Thả Ngâm nghe vậy có chút thất vọng, “Y có nói gì nữa không?”
Lý lão đầu lắc đầu nói: “Không có.” – Lão vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, mới nói: “Hình như hôm qua, y nói bên trong nhà trúc có người đang chờ, vội vội vàng vàng rời đi.”
Ngày hôm qua nói người trong nhà trúc đang chờ chính là y? Nhưng đến khi Kỷ Hành trở về lại không nhìn thấy hắn, cũng không biết Kỷ Hành có thể vô cùng thất vọng hay không, có thể trách mình không tuân thủ hứa hẹn hay không? Nhưng trong lòng Phong Thả Ngâm cũng hết sức rõ ràng, tình huống ngày hôm qua, hắn căn bản là không có cách nào giữ lời hứa…
Lúc trở về, Phong Ngũ thấy Phong Thả Ngâm có vẻ sầu lo liền khuyên nhủ: “Lâu chủ không cần lo lắng, chúng ta lần này cũng đi về phía nam, có thể có thể sẽ gặp Kỷ công tử trên đường.”
Phong Thả Ngâm cũng không có bao nhiêu hy vọng, “Phía nam lớn như vậy, lại không biết y đi nơi nào, nói sẽ gặp thì dễ vậy sao? Chỉ hy vọng Kỷ Hành lên đường bình an!”
Phong Thả Ngâm có chút phát sầu, từ năm năm trước, hắn vẫn luôn tâm niệm phải báo đáp Kỷ Hành, bây giờ lại được Kỷ Hành cứu thêm một lần nữa, nhưng ngay cả y đi nơi nào cũng không biết, ơn cứu mạng này đến khi nào mới có thể báo?
Hết chương 5.