Toàn Giới Giải Trí Cũng Không Biết Tôi Rất Có Tiền

Chương 4: Không có tiền

Trong phòng trà im lặng, người đàn ông trung niên ngồi trong góc lấy khăn tay ra chột dạ mà lau mồ hôi, với tư cách là giám đốc của Hằng Tinh, Tống Minh Kiệt đã biết tin chủ tịch sẽ trở về Trung Quốc, nhưng ông không nghĩ rằng sau khi chủ tịch trở về Trung Quốc, người đầu tiên anh gặp không phải là Phó tổng và Diệp tổng, mà là hắn, Tống Minh Kiệt.

Hắn mới lúc đầu còn thụ sủng nhược kinh, cho rằng chủ tịch coi trọng mình, nên đặc biệt tìm hiểu trước khi đến dự tiệc, nhưng là vị Thịnh Kinh tư bản này ngày thường rất bí ẩn, ít nói, huống chi là sở thích của anh, ngay cả người gặp qua anh đều rất ít.

Tống Minh Kiệt lo lắng đến bữa tiệc, điều ông ta không ngờ tới là Tạ Quyền trẻ hơn ông ta tưởng rất nhiều, ông ta cũng là một lão làng, vất vả nhiều năm như vậy, không nói đến có thể làm mưa thành gió, tự nhận là ứng phó với loại trường hợp này đều là thuận buồm xuôi gió, như cá gặp nước.

Tạ Quyền tuổi còn trẻ, nhưng cũng không phải dễ đối phó như ông tưởng tượng, mặc kệ ông có xuống nước như thế nào, thần sắc Tạ Quyền vẫn luôn lãnh đạm, rất khó đoán ra anh đang suy nghĩ cái gì.

Thời điểm Tống Minh Kiệt không thể chịu đựng được nữa, ông nhìn thấy một bóng người yểu điệu thướt tha đi lên từ dưới lầu đi lên.

Ông nhướng mày, cho rằng Tạ Quyền chỉ là giả vờ đứng đắn mà thôi, nếu không tại sao lại đặc biệt gọi nữ nhân ngồi cùng mình? Chỉ là tâm tư của vị này thật sự rất khó hiểu, hẹn hò cùng phụ nữ mà lại đến một nơi nhàm chán như vậy cũng không quá thú vị.

Tống Minh Kiệt chỉ là một người quê mùa, không hiểu nghệ thuật và ca hát ở tầng dưới, nếu Tạ Quyền không ở đây, hắn đã đuổi mọi người trên sân khấu từ lâu.

Tống Minh Kiệt cố nén lửa giận, trên mặt chồng chất dữ tợn, cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh nọt, ra vẻ hiểu biết nói: "Tạ tiên sinh, thì ra đây là ân huệ của ngài! Nếu ngài nói sớm, lần tới tôi mang người tốt hơn đến"

Ánh mắt ông ta rơi vào bóng người đang tiến đến, bóng người tinh xảo, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sôi máu, ông không nhịn được nuốt nước bọt, hầu kết trượt xuống, ánh mắt dính chặt, nụ cười phòng đãng đầy khốn nạn. "Bên kia đều là loại cực phẩm như thế này, đảm bảo khiến ngài không bao giờ quên"

Tạ Quyền không nói gì, mắt phượng hẹp dài lạnh lùng nhìn ông, nhưng Tống Minh Kiệt lại không biết thu liễm, ánh mắt như dán vào người phụ nữ kia, du͙© vọиɠ trong mắt càng ngày càng điên cuồng.

Thẩm trợ lí ở bên cạnh chờ đợi đã lâu vô cùng kinh hãi, anh cau mày, chán ghét liếc nhìn Tống Minh Kiệt, trước mặt Tạ Tổng mà thèm muốn vị hôn thê của anh, thật là chết cũng không biết chết như thế nào.

Nhân viên tiếp khách vén tấm rèm lên, những người phía sau hoàn toàn lộ diện trong căn phòng trang nhã.

Tống Minh Kiệt lập tức trừng to mắt, quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, không chỉ có dáng người mềm mại uyển chuyển, đường cong nóng bỏng, mà dung mạo cũng không thua kém, mắt sáng như sao, môi đỏ răng trắng, một đôi đôi mắt đào hoa đẹp và long lanh, phong tình vạn chủng.

Đáng tiếc....

Bảo bối như thế này mà lại là người của Tạ Quyền, ngay cả khi ông ta muốn âu yếm, cũng không cân nhắc xem mình có đủ gan để tranh người với Tạ Quyền hay không.

Tống Minh Kiệt biểu tình tiếc hận thoáng qua, nhưng ông ta vẫn không nỡ rời mắt khỏi người phụ nữ đó, thật sự quá tuyệt vời, mặc dù tung hoành phong nguyệt nhiều năm, bất kể là ngôi sao hay người mẫu, hắn gặp qua không ít, nhưng ông chưa thấy cái này, loại người có thể mê hoặc lòng người chỉ bằng một cái liếc mắt.

...

Tưởng Tự bước vào thư phòng, vì vấn đề góc nhìn, cô không chú ý tới trong thư phòng còn có người khác, ánh mắt của cô bị nam nhân khổ hạnh cao quý hấp dẫn.

Ngay cả khi xương cốt anh hóa thành tro, cô cũng sẽ nhânh ra

Tưởng Tự sửng sốt hồi lâu, sau đó giơ tay chào: "Xin chào, vị hôn phu."

Không...không phải cái gì? hôn thê?

Câu nói đột ngột cái gì mà vị hôn phu khiến Tống Minh Kiệt sợ tới mức suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu ông ta nhanh chóng biến mất, ông kinh hãi nhìn Tạ Quyền, giọng điệu căng thẳng lắp bắp: “Tạ...Tạ

tổng, này.....Vị này chính là......"

Trợ lý Thẩm trợn tròn mắt, anh đã sớm không chịu nổi thứ tầm thường như Tống Minh Kiệt, một người trong đầu chỉ có du͙© vọиɠ, lúc này, anh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để thở ra một ngụm ác khí. Trợ lý Thẩm cười lạnh một tiếng giới thiệu, " Đây là vị hôn thê của Tạ tổng, thiên kim nhà họ Lương, Lương tiểu thư”.

Mặc dù Tống Minh Kiệt bề ngoài tuyên bố mình là giám đốc Hằng Tinh, nhưng thực chất chỉ là trên danh nghĩa. Sau khi các ngôi sao được mua lại, họ, những lão già của Hằng Tinh hoàn toàn trống rỗng. Bây giờ ông chỉ đang giữ một hư chức trong Hằng Tinh, không có thực quyền. Cổ đông kiểm soát thực sự của Hằng Tinh là Tạ Quyền, Phó Tư Hoài cùng Diệp Thanh, cũng không tới phiên hắn lắm miệng, nếu không phải cháu gái của ông mới ký hợp đồng với Hằng Tình gần đây, anh cả nhờ ông ta lo liệu, hắn cũng không ngốc mà vì Tống Hiểu tạo áp lực với Đằng Cát.

Tuy nhiên, Tống Minh Kiệt chưa bao giờ gặp trực tiếp Tưởng Tự, ông ta không quan tâm đến tin tức giải trí, vì vậy cũng không biết rằng người trước mặt anh ta là thủ phạm bị cháu gái nhỏ của anh ta hận đến nghiến răng, Tưởng Tự.

Ông không quan tâm đến giải trí bát quái, nhưng ông ta lại nhận thức rất nhiều gia tộc nổi tiếng, đương nhiên ông đã nghe danh của nhà họ Lương, nhà họ Lương kinh doanh nhiều thế hệ, tài sản ròng hùng hậu, hơn nữa phát triển đến nay thì đã bén rễ rồi, người như Tống Minh Kiệt không cách nào tiếp xúc được với nhà họ Lương.

Tuy nhiên, mặc dù ông ta chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với nhà họ Lương, nhưng tồn tại cùng một vòng tròn, ông cũng may mắn gặp được nhà họ Lương trong một buổi tiệc rượu nào đó, vợ chồng nhà họ Lương ân ái, lại có 2 đứa con, Đại tiểu thư Lương Hậu Vi, tiểu thiếu gia Lương Thời Dập, ông ta nhớ rằng thiên kim Lương gia lúc đó xuất hiện tại tiệc chiêu đãi thoạt nhìn không giống như thế này...

Tống Minh Kiệt giật mình kinh hãi, ánh mắt lưu lại trên người Tưởng Tự, lần này hắn chỉ đơn thuần nhìn Tưởng Tự, không giống, thật sự không giống, thiên kim Lương gia tao nhã cao quý, giống như đóa hoa mộc lan trắng lặng lẽ đứng trong đêm thanh khiết, xinh đẹp. Không giống như người trước mặt, minh diễm lay động lòng người, mỹ diễm đến trương dương phóng túng.

Bất quá thật sự muốn so sánh, thiên kim Lương gia mặc dù xinh đẹp, nhưng so với người trước mắt lại có chút trống rỗng lãnh đạm, không bằng cô xinh đẹp quyến rũ, nhan sắc lại mê người như vậy.

...

Nghe thấy giọng nói của trợ lý Thẩm, Tưởng Tự hoàn hồn, lúc này cô mới phát hiện trong phòng còn có người khác.

Cô liếc nhìn, ánh mắt lướt qua Tống Minh Kiệt, cô cũng không để ý lắm.

Ngồi ở chủ vị, nam tử tao nhã cao quý thần sắc không thay đổi, nhẹ giọng nói: "Lại đây."

Lại đây? Khác gì một con chó?

Tưởng Tự không vui nhíu mày, nhưng lại không tự chủ được đi về phía người đàn ông, cô tức giận ngồi xuống bên cạnh anh, cô không hài lòng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Cô ấy rõ ràng đã nhờ Cấm Cấm giúp mời chú của Tống Hiểu, nhưng người xuất hiện ở đây lại là vị hôn phu của cô, Tạ Quyền, người mà đã ba năm không gặp một lần.

Lương gia cùng Tạ gia là thế gia, hôn ước đã được hai nhà thỏa thuận từ lâu, khi hôn sự định đoạt, nàng còn nằm trong tã lót, năm ấy đi lạc cũng mới ba tuổi, ngây thơ vô tri, vì vậy cùng Tạ Uyền không có tình cảm sâu sắc nào.

Vốn dĩ Tưởng Tự đi lạc, cuộc hôn nhân này rơi vào tay Lương Hầu Vi, con gái lớn của nhà họ Lương, đã sống với tư cách là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Tạ hơn mười năm, nếu không phải năm 16 tuổi cô

đột ngột đưa về Lương gia, Lương Hầu Vi hẳn là đã thuận lí thành chương gả vào Tạ gia.

Vì sự việc này mà Lương Hầu Vi luôn ghi hận cô, cho rằng cô đã cướp đi cuộc hôn nhân tuyệt vời vốn dĩ thuộc về cô ta.

E rằng ngay cả Tạ Quyền cũng nghĩ như vậy, nếu không, sao đính hôn ba năm cũng không có tin tức gì. Nếu không phải thỉnh thoảng anh sẽ gửi một số đồ cổ và di vật cho ông ngoại, nhân tiện đưa cho cô một hai món đồ trang sức, cô thật sự sẽ cho rằng Tạ Quyền đã biến mất khỏi nhân gian. .

Tưởng Tự cảm thấy rằng mình vô tội khi bị họ giận chó đánh mèo, cô không có ý định chia rẽ đôi uyên ương giữa Lương Hầu Vi cùng Tạ Quyền.

Vì hôn sự này, cô vẫn còn giận ông nội và hoàn toàn rời bỏ nhà họ Lương để đi đóng phim kiếm tiền, chỉ là cô không có chống lưng nên những năm gần đây làm ăn không tốt lắm trong làng giải trí.

Tạ Quyền thờ ơ trả lời: "Không phải cô muốn gặp giám đốc Hằng Tinh sao?"

Nghe vậy, Tưởng Tự hơi giật mình, dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn chằm chằm Tạ Quyền hồi lâu, nghi ngờ hỏi: "Anh?"

Cô kinh hãi, "Từ khi nào mà anh có... cháu gái như Tống Hiểu vậy?"

“Phốc…” Trợ lý Thẩm không nhịn được kêu lên một tiếng, anh cũng không nhịn được nữa, vị hôn thê của Tạ tổng thoạt nhìn không được thông minh cho lắm, mạch não cũng rất kỳ lạ.

Tống Minh Kiệt trước khi hồi thần thân phận thiên kim Lương gia nghe được tên của cháu gái, suy nghĩ một chút, không dám làm càn, chỉ thận trọng xen vào: “Lương tiểu thư, người cô muốn tìm....... hẳn là tôi"

Tưởng Tự cũng có một lúc bị đoản mạch, tất nhiên cô ấy biết rằng Tạ Quyền không liên quan gì đến Tống Hiểu, vì vậy cô chỉ theo lời của Tạ Quyền mà tiếp lời, lúc này Tống Minh Kiệt ngắt lời cô, cô mới chuyển ánh mắt sang chỗ ngồi trong góc.

Tống Minh Kiệt thấy cô nhìn mình thì hoảng hồn, cười hỏi: "Cô Lương, ngài cần tôi giúp gì sao?"

“Ông không biết tôi?” Tưởng Tự nhướng mày, có chút kinh ngạc.

Tống Hiểu ngang ngược trong Hằng Tinh, nhân danh Hằng Tinh để trấn áp cô và Đường Lê, đơn giản là ỷ vào thế lực của Tống Minh Kiệt, cô tưởng rằng ông ta sẽ nhận ra mình, lại không nghĩ rằng đối phương gọi nàng là Lương tiểu thư, có vẻ như ông ta hoàn toàn không quen biết cô.

Tống Minh Kiệt lại bắt đầu lau mồ hôi, áy náy cho rằng Tưởng Tự đã nghe được hắn mạo phamh nàng, cố ý chỉnh mình, hắn xin lỗi cười nói: "Lương tiểu thư, cô nói đùa thôi mà, tiểu nhân như tôi sao có thể xứng đáng quen biết thiên kim tiểu thư như cô?"

Lông mày thanh tú của Tưởng Tự cau chặt, có điểm cáu kỉnh, Tống Minh Kiệt không biết cô, vì vậy có chút khó khăn, cô không muốn tiết lộ mục đích của mình trước mặt Tạ Quyền, càng không nghĩ ở trước mặt Tạ Quyền mất mặt xấu hổ, làm Tạ Quyền biết cô làm bậy như vậy, đành phải chạy tới đây cúi đầu cầu xin tha thứ, chẳng phải anh càng coi thường cô hơn sao?

"Ông. . . " Tưởng Tư lần lượt do dự, vừa định nói ra liền bị cắt ngang.

Nam nhân vẫn đứng bên ngoài quan sát đột nhiên thản nhiên nói: "Tự Tự nếu như cô muốn cầu hắn, cũng không bằng cầu tôi"