La Ninh thở gấp, bắn một loạt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào tử ©υиɠ Thẩm Gia Ngọc. Đã lâu anh chưa chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân, cũng không chạm vào phụ nữ, nhẫn nhịn trong một thời gian dài. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nhiều vừa đậm đặc được bắn mạnh vào trong tử ©υиɠ mới nếm thử hương vị tình yêu của Thẩm Gia Ngọc, hun nóng cậu phải run rẩy cả người, khóc lóc tiếp tục bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng loãng.
La Ninh rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi tiểu huyệt non nớt liên tục co rút của cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lập tức tràn ra khỏi lỗ nhỏ đỏ tươi hơi sưng tấy, thấm ướt cả ga giường khiến nó dính đầy vết bẩn sền sệt.
Hai mắt Thẩm Gia Ngọc như mất hồn nằm bên trong đống chất bẩn, hơi co người lại, đôi chân bị dang rộng hết cỡ, đóa hoa thịt đỏ tươi kiều diễm nở rộ ở giữa chân rất dễ thấy, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, trắng đυ.c nặng nề lăn từ nụ hoa xuống ga giường.
La Ninh nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ ấy của cậu thì cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chỉ mới ngắm nhìn gương mặt Thẩm Gia Ngọc cũng khiến lòng anh xốn xang. Anh nhớ lại những câu nói lẳиɠ ɭơ mà Thẩm Gia Ngọc đã nói lúc ân ái cùng mình, trái tim đập mạnh, mặt hơi nóng bừng. Sau đó anh xuống giường, ra khỏi phòng và quay về phòng ngủ của mình tìm thứ gì đó, rồi ung dung quay về với dao cạo và băng dính trên tay.
Hôm nay La Minh phải tăng ca ở công ty, chưa đến nửa đêm thì sẽ không về. Tính toán sơ sơ, anh có thể ở cạnh Thẩm Gia Ngọc thời gian khá lâu.
La Ninh quay về phòng, phát hiện Thẩm Gia Ngọc vẫn còn thiêm thϊếp, cửa huyệt đỏ tươi ẩm ướt giữa đôi chân vẫn còn phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c không ngừng như con suối không bao giờ cạn. Anh quan sát đóa hoa thưa thớt lông mao trên cơ thể đối phương, không nhịn được đùa bỡn đóa hoa đỏ thắm ướŧ áŧ đó hồi lâu, sau đó thấy cơ thể Thẩm Gia Ngọc hơi co rút, hình như thần trí đã quay về. Lúc này anh mới miễn cưỡng rút tay lại, đặt dao cạo lên đóa hoa mềm mại, béo múp và đỏ bừng của đối phương rồi cạo sạch hết đám lông thưa thớt trên đó. Kế tiếp anh kéo băng dính ra rồi xé thành một tờ nhỏ, ác ý dán cả tờ băng dính màu trắng vào cửa huyệt đỏ tươi đang điên cuồng phun dâʍ ɖị©ɧ.
Thẩm Gia Ngọc rêи ɾỉ một tiếng rồi uốn éo thân thể, run rẩy khép chân lại, định kéo tờ băng dính bên trên bướm nhỏ ra. La Ninh giữ tay cậu lại, đè cậu xuống giường, sờ vào đôi chân dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu và nói nhỏ: "Vừa rồi mẹ còn khóc lóc đòi sinh con trai cho con, sao bây giờ lật lọng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra thế?"
Thẩm Gia Ngọc đỏ mặt, đôi mắt ầng ậng nước, trông vô cùng đáng thương. Cậu lắc đầu phủ nhận: "Không, con, con nghe nhầm rồi, mẹ chưa từng nói thế."
Sắc mặt La Ninh khẽ thay đổi, tỏ vẻ bất mãn. Anh bóp mạnh vào lỗ nhỏ của Thẩm Gia Ngọc làm nơi béo mập, mềm mại kia kêu lên "bốp bốp", sau đó dữ tợn nói: "Thẩm Gia Ngọc, mẹ nói lại lần nữa xem? Có tin bây giờ con đi nói với ba rằng mẹ ở nhà lột hết quần áo rồi cưỡng bức con, còn con sơ suất nên đã để mẹ đạt được mục đích không?"
Thẩm Gia Ngọc bị dọa run lẩy bẩy, hốc mắt đỏ bừng, nửa khóc nửa không nhìn anh. Qua một lúc lâu, cậu mới nói đứt quãng: "Mẹ... La Ninh... Con... Mẹ..."
"Hửm?"
"Mẹ... Mẹ muốn sinh con cho con..." Nước mắt vương trên mi Thẩm Gia Ngọc, cậu cúi đầu, vô cùng xấu hổ: "Cầu xin con... Cầu xin con chơi mẹ..."
"Như vậy mới phải!" La Ninh hôn vào mặt cậu, sau đó vùi miệng vào hai bầu ngực đẫy đà, cao ngất phía trước, tạo thành âm thanh mυ'ŧ "chụt chụt". Anh vừa vuốt ve da thịt trắng nõn, mịn màng của cậu vừa nói mơ hồ: "Mẹ ngoan ngoãn nghe lời con, con hứa sẽ yêu thương mẹ."
Thân thể Thẩm Gia Ngọc như nhũn ra dưới sự vuốt ve của anh nhưng không tài nào phản kháng được. Cậu chỉ đành ngậm nước mắt nhỏ tiếng đồng ý, yếu ớt tách hai chân ra, mặc anh chơi đùa cơ thể mình.