Thẩm Gia Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: Đây là đang muốn cậu đóng vai một nhân vật có tính cách thanh cao, lạnh lùng và kiêu ngạo, đừng để mới đầu đã làm hỏng hình tượng. Cậu cố gắng mím môi và nhỏ giọng lại, tủi thân mà vùi mặt vào trong đệm giường mềm mại.
Hiển nhiên, tiếng rêи ɾỉ đột ngột biến mất khiến người phía sau lưng cậu vô cùng khó chịu. Hắt đặt đôi bàn tay to với những vết chai mỏng lên mông cậu và xoa bóp qua lại vài cái. Bóp đến độ Thẩm Gia Ngọc không kìm được mà rên ưm ưm vài tiếng. Lúc này, hắn mới lạnh lùng nói với chất giọng khàn khàn: “Sao không rên nữa?”
“Ưm a.” Thẩm Gia Ngọc hơi quay đầu đi, hai mắt cậu rưng rưng: “Quân khốn nạn, đừng đυ.ng vào tôi.”
Lục Sướиɠ âm u nhìn cậu, hắn nhếch môi nở một nụ cười lạnh: “Lại giả vờ với ông đây đúng không?”
Thẩm Gia Ngọc đáng thương khẽ cắn môi dưới, điều đó khiến cho đôi môi nở nang đỏ bừng lại càng có màu sắc tươi đẹp hơn: “Tôi không hề giả vờ.”
Lục Sướиɠ hung tợn cong môi lên rồi lấy vài viên thuốc màu trắng ra khỏi ngăn kéo. Hắn cầm lấy ly nước thủy tinh trên bàn rồi bẻ cằm cậu. Thẩm Gia Ngọc hoảng sợ giãy giụa định thoát khỏi bàn tay to đang giam giữ mình: “Đừng mà! Đây là cái gì? Tôi không uống đâu!”
Lục Sướиɠ hừ lạnh nói: “Là thứ có thể khiến cho cái lỗ da^ʍ của cậu có thể kẹp dươиɠ ѵậŧ cho chặt.”
Đồng tử của Thẩm Gia Ngọc co lại hết cỡ, cậu cố gắng lắc đầu, đôi môi đỏ mím chặt lại và không chịu nuốt viên thuốc Lục Sướиɠ đang dí sát tới. Lục Sướиɠ đè cậu nhưng vẫn không túm được chiếc cằm trắng nõn thanh mảnh của cậu. Hắn mất kiên nhẫn nhíu mày lại, hắn nhấc chân dài lên ngồi thẳng lên người cậu. Cơ thể nặng vài chục ki lô gam đè lên ngực cậu, chen cho cặρ √υ' trắng tròn mềm mại kia gần như bung ra đến nơi. Thẩm Gia Ngọc lập tức rêи ɾỉ một tiếng và ngoan ngoãn nằm im không cựa quậy.
Lục Sướиɠ bẻ miệng cậu ra rồi nhét viên thuốc vào. Sau đó, hắn đổ nước trong ly thủy tinh vào miệng cậu và bóp cằm Thẩm Gia Ngọc để ép cậu nuốt viên thuốc xuống. Thẩm Gia Ngọc bị sặc đến độ ho kịch liệt, khóe mắt đỏ lên trông vô cùng quyến rũ.
Thuốc kia có tác dụng rất nhanh, mới chỉ qua vài phút mà Thẩm Gia Ngọc đã cảm thấy ngứa ngáy toàn thân. Cứ như lúc thường ngày khi cậu lên cơn khát tình vậy, đến cả tâm hồn cũng như trống rỗng, chỉ mong có một chiếc dươиɠ ѵậŧ thô dài nóng bỏng hung hăng cᏂị©Ꮒ lỗ thịt của mình. Cậu khát khao dươиɠ ѵậŧ sẽ điên cuồng và kịch liệt thọc vào rút ra trong lỗ thịt, gian da^ʍ cậu trở thành một con cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ chỉ biết đến tìиɧ ɖu͙©.
Nhìn thấy hai má tuyết trắng của cậu dần ửng đỏ, ánh mắt cũng bắt đầu rã ra, hai chân không tự giác mà cọ xát, lỗ thịt non mềm chảy ra chất nhầy trong suốt, Lục Sướиɠ khẽ cười và dịch ra khỏi người cậu. Hắn nằm lên chiếc đệm mềm mại và kéo khóa quần tay ra, để lộ dươиɠ ѵậŧ nóng hôi hổi thô dài bên trong. Hắn cong môi cười nói: “Lại đây liếʍ cho ông đây.”
Lông mi Thẩm Gia Ngọc đã đẫm nước, cậu run rẩy muốn bò ra: “Không.”
Lục Sướиɠ hơi nhướng mày lên, hắn túm mái tóc đen hơi ẩm ướt vì mồ hôi của cậu về phía dươиɠ ѵậŧ mình và lạnh nhạt nói: “Đồ đê tiện, tôi có cho cậu quyền lựa chọn à?”
Dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím quất thẳng lên mặt Thẩm Gia Ngọc, Lục Sướиɠ bẻ cằm cậu ra rồi nhét qυყ đầυ to lớn tiến vào khoang miệng mềm mại của cậu và hung hăng cắm vào!
Cổ họng mềm mại bị qυყ đầυ mở ra một cách mạnh bạo, Thẩm Gia Ngọc ư ư giãy dụa, khóe mắt lập tức ứa ra nước mắt sinh lý. Lục Sướиɠ vuốt ve cổ họng đang nuốt nước miếng đầy khó khăn của cậu và cười lạnh: “Chưa từng hầu hạ ai ư? Dùng cổ họng và đầu lưỡi của cậu cho ông đây! Đương nhiên…” Giọng hắn chợt trầm xuống, ghé sát vào mặt Thẩm Gia Ngọc: “Nếu cậu dám cắn dươиɠ ѵậŧ ông đây, cậu đoán xem lúc đó người xúi quẩy sẽ là ai?”