Ký Chủ, Ai Dạy Cậu Nhẫn Nhịn Như Thế?

Chương 2: Cấp trên là đàn anh

Thường Ninh nói với hệ thống: “68, em nhìn nhiệm vụ này xem, là người có thể nhẫn đến mức này sao? Làm sao lại có loại giả thiết thái quá này!”

Hệ thống thầm nghĩ: "ký chủ vẫn là ngài xem quá ít loại tiểu thuyết này…… Đây là một quyển phổ phổ thông thông văn não tàn, cấp trên cao phú soái cường thủ hào đoạt người vợ đang mang thai của cấp dưới thôi."

Thường Ninh đã tới thế giới này ba tháng, tổng cộng có thời gian gần nửa năm công lược.

Chỉ cần cậu ngăn cản cấp trên thông đồng với Lâm Yến Yến, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, lấy được tích phân có thể đến thương trường để đổi bất cứ thứ gì, sau đó có thể trở về thế giới gốc nghỉ ngơi hưởng thụ một đoạn thời gian.

Dựa theo tuyến cốt truyện, Lâm Yến Yến sẽ sớm đến kỳ sinh sản, mà lúc đó, Thường Ninh không có xe cũng không có bằng lái đưa Lâm Yến Yến đi bệnh viện.

Ngẫu nhiên gặp được cấp trên ở trên đường, nhìn thấy hai người luống cuống, lòng dạ trượng nghĩa mà ra tay tương trợ.

Sau đó tình tiết này sẽ thúc đẩy hai người bọn họ gặp mặt lần đầu tiên.

Thường Ninh đi vào phòng bếp, giơ tay chống ở trên vách tường.

Thường Ninh cắn răng: “68, lúc trước em nói quyền hạn chỉ là thấp đi một chút, nhưng không có vấn đề gì lớn, vậy vì cái gì nhiệm vụ có thể cướp được đều là cái loại không ai muốn này?”

Như này mà kêu là đoạt nhiệm vụ? Cái này phải kêu là nhặt đồ dư lại của người khác!

Hệ thống 68 ô ô hai tiếng, không dám lại mở miệng nữa.

Thường Ninh đứng ở trong phòng bếp tràn ngập khói dầu, đến việc xoay thân cũng có vẻ chật vật, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn mà làm tốt ba món ăn và một bát canh.

Trứng ốp la phủ trên mì nước làm ở phía trên nổi lên một tầng dầu, dưới ánh đèn ngược sáng, trông vô cùng mê người. Xương sườn cùng thịt gà được rưới lên nước sốt đỏ au, phía trên còn rải một tầng hành thái xanh mượt, kẹp lấy một khối bỏ vào trong bát, cơm tẻ sẽ thấm đẫm nước sốt trong nháy mắt.

Mà Thường Ninh lúc này sẽ để dành một ít để bỏ vào hộp cơm tiện lợi.

Cậu luôn luôn về nhà nấu cơm cho người yêu vào giờ nghỉ trưa và sau khi tan tầm, ý đồ gia tăng hảo cảm của Lâm Yến Yến đối với mình.

Vừa ra đến trước cửa, Thường Ninh quay đầu nhìn vị hôn thê xinh đẹp, bên môi lộ ra ý cười: “Yến Yến, ăn nhiều một chút, đừng để con của chúng ta bị đói.”

Lời này lập tức làm cho Lâm Yến Yến tạc mao: “Biết rồi, nhìn đến anh liền phiền! Là con của anh sao?!”

Lâm Yến Yến nói lời này là cố ý làm Thường Ninh đau khổ.

Đứa nhỏ này cũng không phải là cốt nhục của Thường Ninh, bởi vì Thường Ninh chính là một con tôm chân mềm, nhiều năm như vậy cũng không làm bụng của chính mình nổi lên, sao có thể là con của cậu được?

Mấy tháng trước, hàng ngày Lâm Yến Yến đều đi chơi ở hộp đêm, ỡm ờ tìm kiếm phú nhị đại, lúc đi khách sạn lại bị người ta bỏ thuốc, vì một đêm tình mà mang thai một lần nữa.

Xong việc, đối phương chạy trốn, Lâm Yến Yến thấy đại sự không thành, vốn dĩ định phá thai, nhưng bác sĩ nói rằng cô ta đã từng phá thai một lần, thành tử ©υиɠ rất mỏng, bây giờ còn sinh non nữa thì rất có khả năng sau này sẽ bị vô sinh.

Mà cũng không biết ai là cha đứa bé, cho nên Lâm Yến Yến chỉ có thể giữ lại đứa nhỏ này.

Lâm Yến Yến nhìn Thường Ninh không hề có một chút khí khái của đại nam nhân, lại mở miệng châm chọc mỉa mai.

“Thường Ninh, gần đây tôi có quen một người, đối phương có rất nhiều tiền.”

Lâm Yến Yến cắn răng, nội tâm vô cùng rối rắm không biết có nên chia tay với Thường Ninh không.

Cơ thể Thường Ninh cứng đờ, nháy mắt thấy choáng váng, không lẽ người kia là nam chính!

Cậu có chút hoảng loạn thất thố, thấp giọng nói: “Em đừng nóng giận, không tốt cho thân thể, anh về công ty tăng ca ngay đây.”

Bây giờ Thường Ninh lập tức tới công ty nhìn xem, có phải là nam chính hay không!

Thực ra trong công ty có căn tin, nếu không có Lâm Yến Yến ở nhà, Thường Ninh vốn dĩ không cần gấp gáp trở về nấu cơm.

Lâm Yến Yến kêu Thường Ninh, trợn mắt trắng trào phúng: “Anh không có gì muốn nói sao?!”

“Anh sợ em đòi chia tay với anh, lại càng sợ hãi nếu anh không đồng ý, em sẽ lập tức bỏ nhà đi….." Thường Ninh cúi đầu, thầm nghĩ có phải đời trước mình đã gϊếŧ người hay không, vậy nên đời này mới có thể ký kết với loại hệ thống xui xẻo này.

Lâm Yến Yến nhìn cậu vâng vâng dạ dạ, cười lạnh một cái: “Như vậy thì, Thường Ninh, tôi cũng lười nói với anh, chúng ta chia tay đi, nhưng mà, tôi sẽ cho anh một cơ hội….. Tôi vẫn sẽ ở nơi này, nếu như anh muốn theo đuổi tôi lần nữa thì phải hầu hạ tôi cho thật tốt, nói không chừng tôi cao hứng sẽ đồng ý tiếp tục yêu đương với anh.”

Thường Ninh:……

Đây là hiệp nghị kiểu quái gì thế?!

Cậu ở công ty tăng ca, sau đó phải nhanh chóng về nhà, bị người yêu ruồng bỏ, nếu không đồng ý, chia tay, chính mình cũng không có quyền lực mà ngăn cản bạn gái.

Nhưng nếu đồng ý chia tay, bạn gái còn cho chính mình cơ hội để xun xoe với người ta, còn không mau mau cảm tạ người yêu?

Thường Ninh nói với hệ thống: "Chỉ cần hơi hơi nhẫn nhịn một chút???" ta có thể chia tay với Lâm Yến Yến không, nỗ lực công tác đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh không vui hơn sao?

[Không thể…… Nhiệm vụ của ngài không phải là công tác, ngài nên tuân theo cốt truyện mà đáp ứng Lâm Yến Yến, hơn nữa nhất định phải dùng tình yêu cảm hóa nàng, chờ đứa bé được sinh ra, tạo nên một gia đình hạnh phúc.]

Hệ thống ủy khuất mà nói: [Ký chủ, tuy rằng chúng ta hiện tại vẫn là nam phụ bi thảm, nhưng chỉ cần chúng ta nỗ lực kiếm điểm tích phân, em liền nhất định có thể cướp được nhân vật nam chính! Đến lúc đó ngài có thể đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh!]

Thường Ninh chép miệng tổng kết: “Vẽ bánh giỏi đấy!”

Ở cốt truyện gốc, Lâm Yến Yến tâm như nước lặng gặp được đàn anh cấp trên của Thường Ninh, từ sự ôn nhu săn sóc của vị cao phú soái này cảm nhận được tình yêu chân chính kiều diễm mà điên cuồng, sau đó dứt khoát bỏ rơi Thường Ninh, cùng cấp trên ở bên nhau, tạo thành một tình yêu hoàn mỹ…… Tục xưng là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Thường Ninh nhấp nhấp cánh môi tái nhợt, nhìn Lâm Yến Yến thật lâu, cuối cùng lựa chọn khuất phục: “Yến Yến, chỉ cần em vui vẻ, cái gì anh cũng đồng ý, vì con của chúng ta……”

Lâm Yến Yến cười nói: “Anh sẽ không cho rằng đứa bé thực sự là của anh đi.”

Thường Ninh biết chân tướng, nhưng không thể phản bác: “Yến Yến, em đừng nói giỡn.”