Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con

Chương 2: Ngày Đầu Làm Dâu

Ngày đầu về làm dâu mà Tiết Nhu đã ngủ đến tận trưa trời trưa trật. Làm vệ sinh cá nhân xong cô điềm nhiên bước xuống tầng. Dường như cô đã quên mất nơi cô đang ở là nhà chồng!

Làm sao mà nhớ được vì hơn mười lăm năm qua cô đã xem đây như nhà mình rồi.

Muốn ăn là qua ăn, muốn ngủ là đi thẳng vào phòng Khang ngủ. Muốn gối ôm thì ôm Khang. Có thể nói bao năm qua mẹ anh đã xem cô như con gái rồi. Cô cũng thật sự xem nơi đây là căn nhà thứ hai của mình.

- E hèm...

Tiết Nhu vừa đặt chân xuống đã nghe thấy tiếng ho khan chỉnh giọng của anh. Cô lườm anh.

Chợt nhớ ra hiện tại cô đã là con dâu của căn nhà này, cô chỉnh lại thế đi, nhẹ nhàng từng bước.

- Ngại cái gì? Đó giờ có bao giờ mày đi nhẹ nhàng đâu, khỏi cần thảo mai nữa!

Khϊếp, vừa làm chồng cô được một đêm đã lên mặt. May cho anh là có mẹ ở đây không là cô đã đá anh bay ra sao hỏa rồi.

- Cái thằng này, vợ chồng mà mày xưng hô thế à?

Quả là mẹ chồng tuyệt vời của cô. Giang Tuyết Nhan đánh vào đầu con trai mình rồi trách mắng, mặc dù Tiết Nhu không đánh anh được nhưng cú đánh của mẹ cũng đủ khiến cô nguôi ngoai một phần nào bực tức.

- Mẹ là số một!

Tiết Nhu hả dạ cười đắc ý, đôi mắt phát sáng cảm tạ nhìn mẹ chồng.

Thật ra đây không phải lần đầu cô gọi bà là mẹ, nhưng sao hôm nay cô lại thấy ngại vô cùng.

- Tiết Nhu, con ra trước xem ti vi đi, mẹ hầm canh cho con ăn bồi bổ.

Mẹ chồng dịu dàng dặn cô. Tiết Nhu cũng ngoan ngoãn nghe theo mà ra trước ngồi xem ti vi.

Con bầu như cô đang xem tivi với tâm trạng hết sức vui vẻ nhưng thằng chồng chết tiệt vẫn không tha. Viễn Khang như bóng ma xuất hiện sau lưng cô, anh ghé môi vào tai cô cất giọng trầm nhẹ:

- Mày được lòng mẹ chồng phết!

Viễn Khang nhếch môi cười như có vẻ rất nham hiểm. Cô liền tặng cho anh cái đấm "nhẹ nhàng" vào mặt.

- Khang, đừng chọc con dâu của mẹ!

Có vẻ như mẹ biết Khang đang trêu cô nên cất giọng cảnh báo. Cô cảm thấy bản thân có lợi thế liền nghênh mặt cười đắc ý.

- Mẹ à, con dâu của mẹ cũng là vợ con đấy!

Viễn Khang ngán ngẩm búng vào trán cô một cái rồi trả lời mẹ.

Anh đột nhiên đặt tay lên đầu cô xoa xoa, vẻ mặt hiện rõ sự yêu chiều, anh dặn dò vài câu liền bỏ đi mất hút.

- Tao đi làm đây, trời đông rồi ra đường nhớ mặc áo khoác.

Cô ngây ngốc nhìn theo bóng dáng anh. Sao cô cảm giác chồng mình chỉ sau một đêm đã "thẳng" một cách đột ngột vậy? Có một dự cảm "bị lừa" không hề nhẹ...

Khẽ ngước nhìn đồng hồ đã mười hai giờ trưa, cũng đồng nghĩa với việc lúc nãy anh nghỉ trưa về xem cô đã dậy chưa. Vì trước giờ anh có bao giờ về giờ trưa đâu? Hôm nay đột nhiên về chắc chắn là vì cô!

Sao bỗng dưng cô cảm thấy vui trong lòng thế nhờ?

[...]

Tối đến, ăn cơm tắm rửa sạch sẽ, Tiết Nhu liền phóng lên giường nhảy lên người Khang.

Phải nói rằng những thứ có trên người Viễn Khang, thì cô thích nhất là ngực anh. Nói sao ta? Ngực anh săn chắc mà mềm mại kiểu gì ý, còn ấm áp nữa cơ!

Nhiều lúc cô tự nghĩ sao cơ thể anh ấm thế không biết. Trời đông thế này ôm anh ngủ là bao đã.

- Này, sao cơ thể mày ấm thế? - Tiết Nhu ngây ngô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh bật cười, bàn tay giữ trên eo cô:

- Tao nhớ không lầm, năm nào mày cũng hỏi tao câu này!

Khang nở nụ cười giả tạo một cái rồi lắc nhẹ đầu, lời nói thì y như đang vạch mặt cô.

Đúng thế, năm nào trời đông Tiết Nhu cũng vứt cái liêm sỉ sang đây ăn vạ, bắt anh phải ôm cô ngủ cho bằng được, nếu không sẽ ăn vạ sáng đêm.

Cô thở dài vả vào mặt chồng mình một cái:

- Năm nay khác rồi... Mày hiểu không? Năm nay tao với mày là vợ chồng rồi mày có hiểu không...?

Cô bắt đầu cái trò nẩy người làm nũng với chị chồng. Khang ngán ngẩm đẩy đầu cô ra.

- Thôi đi.

Những tưởng anh sẽ làm gì đó cưng chiều cô như mọi lần, nào ngờ anh lại thốt ra hai từ thôi, chỉ hai từ "thôi đi", hai từ phát ra từ miệng anh khiến cô đứng hình vài giây. "Thôi đi" là có ý gì? Anh cảm thấy cô phiền rồi?

Cô rút ngay cánh tay đang ôm Khang. Do quá tự ái nên cô đã tự nằm đúng ngay vị trí rồi trùm mền ngủ, trong lòng tức tối.

Sờ, nhớ đấy, tao sẽ không thèm ôm mày nữa đâu con ạ!

Viễn Khang tự bộp vào trán mình, thật ra hai chữ "thôi đi" không phải là đuổi cô mà là cô cứ làm nũng nẩy nẩy người như thế hoài cậu em của anh làm sao mà chịu nổi?

Bàn tay anh đột nhiên cảm nhận trên giường có chỗ ẩm ẩm, đôi mắt anh liếc xuống thì hoảng hồn, trên tấm drap giường chỗ Tiết Nhu nằm có vệt máu nhỏ...

- Nhu, Tiết Nhu...!

Anh lay người cô, nhưng cô do vì quá tự ái nên nào thèm để ý lời anh. Viễn Khang lớn giọng:

- Nhu, mày... Mày ra máu kìa...