Nhưng trên người Đới Trí Hành không có mùi rượu.
Tay nắm cửa bị Đới Trí Hành nắm lấy, bàn tay của hắn vừa khô vừa nóng, to lớn quấn lấy cô.
Ngón tay cái của cô bị hắn kéo và ấn vào ổ khóa vân tay, sau một tiếng bíp vang lên, cánh cửa phòng riêng của cô đã được mở khóa mà không hề báo trước.
Đới Trí Hành đưa tay mở cửa, một luồng khí lạnh từ trong cửa xông ra.
Năm ngón tay của cô đang đặt trên nắm cửa đã bị những ngón tay xương xẩu của hắn kéo ra.
Ngón tay của hắn mơ hồ nắm lấy tay cô, buộc tay cô phải rời khỏi tay nắm cửa.
Không biết là do sự lạnh lẽo trong trái tim hay nỗi sợ hãi trong cơ thể của cô, Chử Văn Kỳ theo bản năng rùng mình.
“Đới Trí Hành, em buông ra, chị không phải là Kiều Kiều, tôi là chị của cậu, Chử Văn Kỳ.”
Một cánh tay của Đới Trí Hành ôm chặt eo cô đến phát đau, tư thế ôm chặt không buông giống như muốn cắt đứt eo cô.
Một bên cổ của cô bị cắn mạnh xem như là một sự trừng phạt, giọng điệu của Đới Trí Hành tức giận nói: “Kiều Kiều, anh chỉ là phát sốt thôi, cũng không đến mức hồ đồ, lời nói dối vụng về như vậy, đứa trẻ ba tuổi còn không tin.”
Các ngón tay đang đan vào nhau đột nhiên tách ra, năm ngón tay của cô luồn qua kẽ tay của Đới Trí Hành, da đầu của Chử Văn Kỳ nhịn không được cảm thấy ngứa ran.
Đây đâu phải là phát sốt, đây rõ ràng là đang tức giận!
Hai tay của cô giữ thắt lưng của hắn, rồi hung hăng đẩy ra, “Đới Trí Hành, buông ra, đừng ép tôi tát cậu!”
Nhưng đáng tiếc là hành động này của cô không đẩy được hắn ra, ngược lại nó còn thúc đẩy tâm lý nổi loạn của Đới Trí Hành hơn.
“Kiều Kiều, tại sao em luôn gọi tên của người đàn ông khác không vậy?”
Giọng điệu của Đới Trí Hành ngữ khí trở nên gắt hơn, vội vàng bế cô lên, mặc cho cô giãy dụa thế nào, hắn cũng không buông, cứ bước đều đặn bế cô về phía phòng ngủ.
Dòng nước chảy êm đềm, sự quen thuộc như đang bước vào chính ngôi nhà của mình khiến Chử Văn Kỳ có cảm giác như bị thôi miên rằng hắn mới chính là chủ nhân của ngôi nhà này.
Khoảnh khắc cô bị ném lên giường, cảm giác mất trọng lượng khiến Chử Văn Kỳ vốn đã sợ độ cao cảm thấy hai chân đều bủn rủn.
Giống như gặp ác mộng từ trên cao rơi xuống, thân thể căng thẳng, tay chân bủn rủn.
Rõ ràng cô biết đó là giấc mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy, cô vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Thậm chí còn cảm giác mơ hồ bắp chân bị chuột rút.
Đới Chí Hành đứng bên giường, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt không còn rõ ràng nữa, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn cô thì tràn đầy sự áp bức.
Giống như bị đè nén, cả người Chử Văn Kỳ cảm thấy áp lực đè lên người mình vô cùng mạnh mẽ, cô vô thức nắm chặt lấy ga giường, môi mím chặt, nhưng ánh mắt cô không chịu khuất phục nhìn thẳng lên.
Hơi thở của Đới Trí Hành có chút nặng nề, giống như đã hoàn toàn bị ánh mắt của cô chọc tức.
Hắn duỗi đôi chân dài ra và quỳ xuống hai bên đùi cô.
Vạt váy bị hắn thô bạo kéo lên đến eo, chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen mỏng manh như giấy, chỉ bị hắn kéo nhẹ một cái đã vang lên một tiếng “xẹt”.
Vùиɠ ҡíи bị lộ ra trong không khí lạnh, âʍ ɦộ đột ngọt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co thắt dữ dội.
Đới Trí Hành đưa tay ra sờ sờ, bàn tay của hắn trơn trượt, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên: “Kiều Kiều, em ướt quá.”