Người Mẹ Hợp Đồng Của Con Gái Tôi

Chương 1: Có đáng tin không?

Cố Thiên Sơn ngồi trên ghế sô pha, vắt chân lên nhau, ánh mắt nhìn xa xăm, tay nâng tách trà nóng hổi, anh khẽ đưa lên miệng, thổi nhẹ, hớp một hơi.

“Cố Tổng, tất cả bọn họ đều không đủ tiêu chuẩn sao?”

An Lâm chắp hai tay trước bụng, nhẹ nhàng cúi đầu, anh vừa tiễn những người đến phỏng vấn.

Cố Thiên Sơn đang cảm nhận mùi thơm nhè nhẹ của trà nóng, gương mặt góc cạnh, đường nét sắc bén, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh đặt tách xuống bàn, bắt hai tay lên gối, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát.

“Đều là lũ tham tiền.”

An Lâm bước tới, cúi mặt xuống.

“Vẫn còn một người nữa thưa Cố Tổng, cô ta đang đợi ở ngoài.”

Cố Thiên Sơn nâng tách trà, lạnh lùng nói sang.

“Gọi cô ta vào.”

Trong ánh mắt Cố Thiên Sơn không có chút hy vọng.

Cố Thiên Sơn là tổng giám đốc của công ty Cố Thị, hôm nay đích thân anh tìm bảo mẫu cho con gái ba tuổi của mình.

Cố Thiên Sơn nổi tiếng đào hoa, nét tổng tài của anh thu hút rất nhiều cô gái, nhưng từ khi kết hôn với Mỹ Mỹ anh lại hết mực thủy chung.

Thế nhưng, người mẫu Mỹ Mỹ lại cặp kè bên ngoài, bỏ nhà ra đi, Cố Thiên Sơn thật sự không thể ngờ có một ngày, vợ anh lại phản bội anh.

Con gái là người quan trọng nhất đối với anh, càng thương con gái, anh càng căm hận Mỹ Mỹ.

Anh đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, hai tay nắm chặt.

“Đàn bà là lũ đáng chết.”

Trong mắt anh hiện lên sự căm hận không nguôi.

Két.

An Lâm mở cửa bước vào, Cố Thiên Sơn quay sang, cô gái đi sau lưng An Lâm làm anh chú ý, gương mặt thanh tao, dáng người cân đối.

“Thưa Cố Tổng, người đã đến.”

Cố Thiên Sơn đưa tay ra hiệu cho Lục Mỹ Đình ngồi xuống ghế sô pha đối diện mình.

“Ngồi đi.”

Lục Mỹ Đình ăn mặc vô cùng giản dị, nhưng lại tôn lên được vóc dáng thon thả.

Lục Mỹ Đình ánh mắt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt của Cố Thiên Sơn, rất ít người dám nhìn vào mặt anh, vì anh luôn cho người đối diện cảm giác sợ hãi.

“Chào Cố Tổng, tôi là Lục Mỹ Đình, hôm nay đến đây để phỏng vấn làm bảo mẫu cho con gái anh.”

Lục Mỹ Đình nhanh nhảu, vô cùng hoạt bát.

“Trông cô trẻ như thế, liệu có làm được không hay chỉ giống với những người khác...”

Cố Thiên Sơn chồm người tới, chống tay lên gối, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Đến đây vì tiền.”

Lục Mỹ Đình huơ tay, cô lắc đầu lia lịa.

“Không, tôi rất thích trẻ con, tôi đã từng chăm sóc trẻ con rồi mà, nhất định làm được.”

Cố Thiên Sơn nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt hoài nghi.

“Có gia đình rồi sao?”

“Tôi chưa có, nhưng đã từng làm bảo mẫu.”

Lục Mỹ Đình đảo mắt nhìn xung quanh, Cố Thiên Sơn thấy hơi khó chịu, anh nhướng mày, chưa kịp hỏi thì Lục Mỹ Đình đã hỏi sang anh.

“Con gái anh đâu?”

Cố Thiên Sơn hơi bất ngờ, những người đến đây phỏng vấn đều chỉ hỏi lương tháng bao nhiêu, hay đến đây hòng làm bà chủ căn biệt thự này, không hề hỏi tới Tiểu Bối.

Cố Thiên Sơn có vẻ hài lòng.

“Tiểu Bối đang trong phòng.”

Cố Thiên Sơn bản thân không quá mức hoa tâm nhưng vì bị vợ phản bội, bản thân liền cảm thấy phụ nữ trên đời này đều không đáng tin.

Cố Thiên Sơn nheo mắt, anh ngồi bật ra sau, tay choàng lên ghế sô pha.

“An Lâm, đem hợp đồng tới đây.”

An Lâm trố mắt, hỏi lại Cố Thiên Sơn.

“Cố Tổng không hỏi thêm gì sao?”

“Cậu nhiều lời từ khi nào vậy?”

An Lâm cúi đầu, lập tức suy người đi lấy hợp đồng.

“Hợp đồng đây thưa Cố Tổng.”

Cố Thiên Sơn đặt nhẹ hợp đồng trên bàn, đấy nó về phía cô.

“Trong đây là tất cả những quyền lợi và yêu cầu, cô đọc kỹ đi.”

Lục Mỹ Đình cầm hợp đồng trên tay, đọc qua loa, rồi nhìn sang Cố Thiên Sơn.

“Cô thấy tiền lương thế nào? Có thỏa đáng không?”

Lục Mỹ Đình nhìn sang con số dài ngoằng nhưng vẻ mặt không hào hứng mấy.

Lục Mỹ Đình là sinh viên năm cuối của trường đại học A, cô gái nghèo, cô từ nhỏ đã tự lập, tiền cô kiếm được từ các công việc làm thêm đều để nộp học phí và sinh hoạt, đối với số tiền này thì thật sự là quá lớn.

Lục Mỹ Đình mỉm cười, cô đặt hợp đồng xuống bàn.

“Số tiền này không phải nhỏ, tôi cũng cần tiền, cần một công việc để trang trải nhưng tôi muốn… đã làm công việc nào, thì phải làm cho thật tốt, thế nên ngoài sự đồng ý của anh, tôi muốn con gái Cố Tổng cũng đồng ý.”

Cố Thiên Sơn khẽ nhướng mày, anh nhíu mắt lại, chỉnh lại kính.

“Con gái tôi đồng ý?”

“Đúng, cô bé đồng ý tôi làm bảo mẫu chăm sóc cho cô bé thì tôi sẽ ký hợp đồng.”

Thấy Cố Thiên Sơn có vẻ nghi hoặc, cô giải thích thêm.

“Vì người tôi hợp tác là con bé.”

Cố Thiên Ca hiểu ra liền có chút cảm tình với cô gái trước mặt, anh phỏng vấn rất nhiều người, những người này đều là vì tiền hoặc là vì anh, mà không quan tâm đến cảm xúc của con bé, làm anh thực sự thất vọng.

Lục Mỹ Đình lại không giống bọn họ, thừa nhận mình thiếu tiền, nhưng yêu cầu được cô bé tán thành mới có thể nhận hợp đồng.

Cố Thiên Ca vẻ ngoài vẫn vô cùng lạnh lùng, hai tay đan vào nhau.

“Đáng tin không?”