Miêu Phủ: Tiền Kiếp Sáu Trăm Năm

Chương 131: Tao cần mạng con kia (2)

Pháp sư tức giận vẩy nước phép vào kiếm gỗ, hai đệ tử cầm gương bát quái và bùa chú, cả ba cùng xông lên nhưng cái xác nhanh nhẹn dị thường, một đấu ba nhưng nó vẫn thoăn thoắt tránh được những đòn tấn công. Mỗi lần tránh được nó đều cười man dại như trêu tức ba thầy trò lão pháp sư. Giọng đàn bà cất ra từ miệng cái xác:

"Há há há... hôm nay tao mệt rồi, con kia mày đợi đấy."

Rồi nó nhanh như cắt tóm được một người đệ tử, cắn cổ anh ta đến ch.ết, tha xác nhảy thoăn thoắt lẫn vào trong bóng đêm. Pháp sư và đệ tử còn lại đứng sững như trời trồng, mặt tái mét.

"Nó là quỷ, là quỷ..."

Ông ta tái mét mặt lẩm bẩm, ngơ ngẩn nhìn theo hướng cái xác đi mất. Ông ta đã tự tin quá sớm, ông ta không nghĩ tới vong này khôn như vậy, dường như nó đã biết trước sẽ phải đối đầu với pháp sư, nên đã uống nhiều máu người từ trước để tích trữ sức mạnh.

"Tại sao lại để nó chạy thoát?"

Thái tử gầm lên giận dữ, gã không quan tâm quá trình, chỉ cần biết kết quả. Pháp sư vừa cứu những người ở đây một mạng nhưng gã chỉ biết trách mắng.

"Tướng quân Khẳm Noi đã ch.ết rồi, anh ta bị quỷ nhập tràng, sẽ ăn rất nhiều, nhất là đồ tanh sống để duy trì sự tồn tại. Thường quỷ nhập tràng thời gian đầu ăn động vật, sau khi mạnh lên mới chuyển sang máu người. Nhưng vong dữ này thật khôn ngoan, hẳn là nó ăn quá nhiều máu người đầy rẫy trên chiến trường nên mới mạnh lên nhanh như vậy."

"Tóm lại ngươi có diệt trừ được nó không?"

Thái tử nhíu mày hỏi, pháp sư cũng không vui đáp: "Thần cần tập hợp thêm nhiều đồng môn nữa, cùng hợp sức lại thì có thể diệt được nó."

Thái tử hừ lạnh rồi đưa Khao Miêu về lều. Cô vẫn như trước không cho ai ở lại ngoại trừ Đoàn Nghị.

"Trông con căng thẳng như vậy, có tâm sự trong lòng phải không?"

"Phải, quỷ nhập tràng lần này, có thể là hoạ của con liên luỵ đến những người khác. Chẳng phải sư phụ nói dưới hầm phòng thờ nhà cô ba, có oán hồn của bà lớn sao? Bà ta nhắm vào con, không gi.ết được con bà ta sẽ không chịu dừng lại."

Cô thở dài, ngày trở về bên cha con A Phủ ngày càng xa xôi.

Bên bờ suối, cái xác của Khẳm Noi ngồi cắn cổ người đệ tử uống máu. Trên thân thể cái xác nổi lên đầy vết lở loét thối rữa, những chỗ bị gương bát quái chiếu vào, sẽ hiện ra nguyên hình của cái xác. Nhưng Khẳm Noi mới ch.ết được hai ngày, đáng lý thân thể chưa đến mức phân huỷ như vậy. Tại sao lại xuất hiện những vết lở loét đó, vẫn là ẩn số chưa ai giải đáp được.

Cái xác loé lên ánh sáng đỏ loè trong đêm, dõi theo đàn dơi bay loạng quạng, gã đuổi theo chộp lấy mấy con dơi, bỏ vào miệng nhai nuốt ừng ực. Dơi là loài đem theo nhiều ký sinh trùng, mấy con dơi trôi vào bụng làm cho những vết lở loét trên cái xác càng loang to hơn, thối rữa chảy mủ ghê tởm...

Lập loè đâu đó những đốm lửa ẩn hiện.

Cái xác nhìn theo đỏ loè đôi mắt, miệng lầu bầu chửi: "Khốn kiếp, thằng A Phủ!"

A Phủ cùng tù trưởng tập hợp chục thầy pháp nữa, đem theo quân lính truy lùng quỷ nhập tràng. Không như pháp sư Lan Xang huênh hoang trước rồi giờ mới hối hận tập hợp thêm đồng môn, cậu đã chuẩn bị mọi thứ ngay từ khi phát hiện điều bất thường.

"Rào rào" cành cây lay động, cái xác của Khẳm Noi, bên trong là vong quỷ của bà lớn, nhảy vọt lên cành cây, như con vượn chuyền cành chạy mất.

Gió đêm trong rừng thổi qua gai người, đem theo mùi thối nồng nặc của xác ch.ết đang đến độ phân huỷ. Các thầy pháp hít ngửi mùi lẫn trong gió, đồng loạt hô lên: "Chính là nó!"

Đoàn người đuổi theo, quân lính của A Phủ nhằm theo hướng cành cây lay động mà bắn tên. "Rào rào" tên bay như mưa, cái xác bị trúng mấy mũi tên nhưng nó chỉ cười "é hé hé" đầy man dại. Nó rút tên ra khỏi thân thể, phóng lại về phía quân lính.

"Vong quỷ này khôn ngoan dị thường. Điểm mạnh của nó là quá nhanh nhẹn."

Các thầy pháp nhíu mày nói với nhau, A Phủ cùng quân lính đuổi theo, bao vây dồn cái xác lại để các thầy pháp dễ bề hành động. Trong màn đêm đen heo hút, ánh sáng đỏ loè từ một con mắt của cái xác quét qua người A Phủ, nó cất giọng khè khè nói:

"Con trai, mày có hơn gì tao, mày cũng đang mượn xác của người khác mà.... á há há..."

Quân lính nghe không hiểu gì nhưng đôi mắt A Phủ đã xẹt qua một tia giật mình. Là giọng của bà lớn.

Con quỷ đội lốt người, kẻ độc ác hại ch.ết mẹ con cậu, dù có cháy thành tro cậu cũng không thể quên. Không nghĩ bà ta đã ch.ết từ lâu mà giờ lại trở về trong tình huống quá bất ngờ này. Lửa hận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, cậu bất ngờ rút trong người một tấm gương bát quái, phản chiếu ánh trăng rọi vào con mắt còn lại của cái xác.

"Áaaa..."

Cái xác đang lo cười khoái chí thì bất ngờ bị thui cháy con mắt còn lại, hai con mắt đều đã cháy thành hai cục thịt thối rữa, nó gào rú lên ôm lấy hai mắt chạy trối ch.ết vào rừng sâu.