Cậu Không Được Chết

Chương 23

Trâm cứ nghĩ mình sẽ chết, nhưng không ngờ thứ phía sau cô lại không làm gì cô cả, nó đi ngang qua người cô khiến cả cơ thể cô trở nên đông cứng, lạnh lẽo.

Một luồng khí lạnh chạy dọc trong cơ thể khiến cô không chịu đựng nổi mà ngất xỉu ngay tại chỗ.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức cô đã nghe thấy tiếng hét đầy hoảng sợ của Thuận.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh dậy chỉ còn một mình trong hành lang, không gian cực kỳ an tỉnh.

Trâm run rẩy ngồi dậy, nước mắt đã rơi đầy mặt, không biết hiện tại cô nên vui mừng vì mình không sao hay nên sợ hãi vì hiện tại chỉ còn lại một mình cô.

Cô vịn tường đứng dậy, hiện tại cô không biết mình nên đi đâu, cũng không có can đảm tìm người khác.

Mở đại cửa của một phòng gần đó rồi đi vào, lần này cô không dám tiếp tục ngồi ở cửa nữa, cô nhìn ngó xung quanh rồi lục tìm khắp nơi trong phòng.

Nhưng cô không ngờ căn phòng này nhiều tủ đến vậy, bên trong mỗi tủ có vài hủ đựng một thứ chất lỏng dềnh dềnh rất ghê tởm.

Sau khi xem xét vài hủ Trâm liền không dám tiếp tục nhìn thêm, cô sợ mình sẽ nhìn thấy thứ gì khiến mình hét toán lên.

Cô mở thêm vài cái tủ cuối cùng cũng tìm thấy một cái tủ trống, thế là không chút chừng chờ cô liền chui vào đóng tủ lại.

"Tớ cũng không biết mình vào đây bao lâu, sau đó liền nghe được tiếng của cậu." Trâm kể xong liền bùi ngùi nói.

Cô thật sự trải qua quá nhiều sợ hãi rồi.

"Rốt cuộc tại sao thứ đó lại bỏ qua cho cô." Sâm nghe xong liền cảm thấy khó hiểu.

"Tôi cũng không biết, lúc đó tôi đã chấp nhận số phận của mình rồi." Trâm nghĩ lại mà sợ, nếu như lúc ấy cô chạy theo Lam thì có khi thứ đó đã không tha cho cô rồi.

"Có khi nào thứ đó không gϊếŧ những vật không di chuyển." Cảnh bỗng nhiên nói.

Sâm lắc đầu phủ định "Không thể."

"Vậy thì tại sao." Như bàng hoàng.

"Ở nơi này không chỉ có một thứ đó." Sâm lắc đầu nói, anh cũng không biết tại sao, nhưng chắc chắn thứ đó không phải tha cho Trâm mà do có thứ khác đã để ý đến cô.

"Nhưng hiện tại chúng ta không chỉ phải đề phòng những thứ kia, mà còn phải tránh xa chú Trung cùng Thuận." Vy nghiêm túc nói, cô thực sự rất tức giận vì hành động của hai người này.

"Cô nói đúng, chưa biết bọn họ còn sống hay không nhưng tốt nhất cứ cẩn thận một chút." Sâm gật đầu đồng ý.

"Hiện tại chúng ta làm gì đây." Như nhìn những sắp giấy mà bọn họ cầm trên tay.

Mỗi sắp gồm bốn đến năm trang, tổng cộng có năm sắp.

"Chúng ta đọc trước đi, đợi bọn họ đến thì đưa chúng cho họ." Sâm quyết định, dù sao bọn họ cũng không thể ngồi im không làm gì.

"Được."

Bọn họ vừa đủ năm người, chia ra mỗi người một tờ sau đó bật đèn trong điện thoại lên rồi bắt đầu đọc kỹ càng.

Phía bên trong cánh cửa thì mọi người tập trung xem xét những sắp giấy thì ở bên ngoài cậu cùng Tử Lâm đang kinh hoàng nhìn cảnh tượng bên trong một căn phòng.

Cậu ôm chặt lấy Tiểu Khả, cả người căn cứng nhìn trên chiếc giường trắng tinh nhưng hiện tại đã nhuộm đầy máu đỏ.

Sau khi bọn họ tách ra, cậu cùng Tử Lâm quyết định đi nhìn thử nơi phát ra âm thanh.

Hai người nhẹ nhàng di chuyển, tiếng động càng lúc càng gần, hai người nắm lấy tay nhau đi trên hành lang tối đen.

Lúc đi sắp tới một căn phòng, thì cánh cửa đang đóng bỗng nhiên mở ra, mốt luồng khí lạnh tỏa ra.

Tử Lâm dừng lại, hai chân bị lạnh đến nỗi không thể di chuyển.

"Sao vậy." Cậu khó hiểu hỏi nhỏ.

Tử Lâm kinh ngạc "Cậu không cảm thấy gì à."

Cậu nghi hoặc nhìn cậu ta sau đó lắc đầu "Không, tôi chẳng cảm thấy gì cả, chỉ thấy cửa của căn phòng kia bỗng nhiên mở ra sau đó cậu đứng yên."

"Tôi bị đóng chặt rồi, không thể đến gần nơi đó được." Tử Lâm nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cậu liền cười khổ, cậu ta không ngờ mọi chuyện lại thế này.

Dường như từ khi còn rất nhỏ Tân Tân luôn được những thứ kia u ái, tuy cậu không có mắt âm dương, thậm chí là một chút sức mạnh giống như ông cậu cũng chẳng có, nhưng thân thể cậu lại rất đặc biệt, cậu là một đứa trẻ yểu mệnh, có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.

Nhưng không ai ngờ được cậu có thể bình bình an an mà lớn lên, giống như một kỳ tích trong ngành đoán mệnh.

Những người có đạo hạnh cao thâm nhìn cậu chỉ lắc đầu sau đó chia buồn cùng gia đình cậu, nhưng sau đó cậu lại mạnh khỏe mà chạy nhảy đến hiện tại.

Lúc đầu Tử Lâm cũng chẳng biết lý do tại sao, nhưng sau đó ông của cậu đã từng nhờ sự giúp đỡ của cậu ta.

"Đứa bé đó nhận được sự ưu ái của người đã khuất, nhưng ta không biết sự ưu ái này sẽ đến bao giờ, Tử Lâm ta mong cháu hãy âm thầm giúp đỡ nó, nếu như một ngày nào đó ta cũng rời đi thì nó sẽ rất cô đơn."

Khi đó Tử Lâm cũng không nhớ được cậu ta đã trả lời như thế nào nhưng chắc chắn cậu ta sẽ bảo vệ cậu đến cùng.

Cuộc sống này chỉ cần em sống thật vui vẻ thì dù có đánh đổi cả sinh mạng tôi cũng sẽ trao nó cho em.