Tưởng Hàm cười: “Cho dù chúng ta có thể tìm được nhiều sữa như vậy thì anh cũng không bảo quản được, cuối cùng thì ăn đồ ăn để lâu cũng không tốt. Chúng ta như này anh xem được không nhé, chúng tôi đưa cho anh một ít sữa bột trước, sau đó đứa nhỏ nhà anh uống hết rồi thì anh lại tới tìm chúng tôi lấy, anh thấy như thế nào?”
“Như vậy cũng tốt.”
Thương lượng giá cả xong, Hình Định Nam kêu Mục Kế Đông ở bệnh viện đợi anh ta một chút, anh ta trở về gom tiền. Trước khi đi, Hình Định Nam còn không quên đưa năm mươi tệ phí lợi nhuận cho người làm trung gian Mục Đại Mãn.
Mục Đại Mãn cười ha ha, chuyện này làm rất tốt. Chốc lát đã kiếm được bằng tiền công hai tháng hơn, trong nhà đón năm mới có thể ăn được một ít đồ ngon rồi.
“Người anh em, tôi đi trước đây, trở về chúng ta nói chuyện sau.”
Mục Kế Đông tiễn anh ta tới cửa: “Anh Đại Mãn, cảm ơn nha!”
“Làm như người ngoài vậy, người một nhà không cần nói những thứ này. Cậu yên tâm, chuyện này chỉ có tôi biết, ngay cả cha tôi tôi cũng không nói.”
Mục Kế Đông mỉm cười: “Đón năm mới sang nhà tôi ăn cơm.”
“Được thôi!”
Năm nghìn tệ không phải con số nhỏ, trong tay người bình thường cũng không có nhiều tiền như vậy. Hình Định Nam đến Viện điều dưỡng tìm anh cả chị dâu của anh ta.
Lần này tới là vì để tìm nhân sâm quý hiếm cho cha mẹ, hai vợ chồng Hình Định Bắc mang theo sổ tiết kiệm bên người, vừa nghe nói tìm được nhân sâm rồi thì lập tức muốn đến bưu cục lấy tiền.
“Chị dâu, người ta còn muốn sữa bột, số lượng cũng không ít, chuyện này phải đưa chị ra tay mới giải quyết được.”
Cha mẹ của Vân Linh vợ Hình Định Bắc làm việc ở bộ đội, chiến hữu ở trời Nam đất Bắc đều có, một người trong số đó ở Nội Mông, nơi đó thuận tiện mua sữa bột.
Vân Linh đồng ý ngay: “Chuyện này giao cho chị, chị gọi điện cho người nhà, trong tháng này chắc chắn đưa sữa bột đến.”
Hai anh em Hình Định Bắc và Hình Định Nam đến bệnh viện, Hình Định Bắc ôn hòa nói chuyện với Mục Kế Đông: “Anh và Hình Định Nam thương lượng hai trăm tệ mua sữa bột còn muốn đổi một ít phiếu, ngoài ra chúng tôi còn phải đưa thêm cho anh bốn nghìn tám trăm tệ, nhiêu đây tiền anh lấy ra cũng không dùng hết, anh có muốn gửi lại bưu cục không?”
Mục Kế Đông vỗ đầu, sao anh không suy nghĩ đến chuyện này chứ.
“Gửi bốn nghìn, đưa tôi tám trăm tệ tiền mặt.”
“Được.”
Vì thời gian gấp rút nên Hình Định Bắc đề nghị gọi tài xế lái xe đưa anh về nhà lấy giấy tờ chứng nhận, chỉ có sáu bảy ki-lô-mét, một ít thời gian là quay về rồi.
Sau khi gửi tiền xong thì Hình Định Nam đưa cho anh một xấp các loại phiếu như phiếu vải, phiếu đường, phiếu lương thực vân vân, lại cho thêm năm phiếu sữa bột: “Cậu mua để dùng trước đi, sữa bột chúng tôi đã đồng ý với cậu sẽ được đưa đến trong tháng này. Yên tâm, tôi làm việc ở bệnh viện, lúc nào cậu cũng có thể đến tìm tôi, tôi không chạy được.”
Nụ cười trên mặt Mục Kế Đông như nở hoa: “Tôi tin tưởng hai người.”
Cái lớn đều đã nắm trong tay hết rồi, có gì mà không yên tâm chứ. Anh nằm mơ cũng không ngờ rằng, cái cây nhân sâm nhỏ nhất được lấy từ tay con gái mà lại có thể bán ra với cái giá trên trời như vậy!
Mục Kế Đông vui vẻ đạp xe đạp về thôn, vừa đến thôn họ Mục đã bị mọi người vây quanh lại.
“Mục Kế Đông, thằng nhóc cậu có tiền đồ rồi.”