Mặc Phi muốn không nghĩ tới việc gọi điện thoại cho Cố Tiêu, cô cũng không tin Cố Tiêu thật sự sẽ đem chuyện mình thầm mến anh nói ra ngoài.
Cô vốn tưởng rằng chuyện này có thể cứ như vậy thần không biết quỷ không hay mà kết thúc, thẳng đến ba ngày sau, cô nhận được điện thoại của Tôn Gia Di, nói muốn kết thúc khóa học yoga riêng.
“Tại sao?”
Một lớp học riêng có chi phí gấp ba lần so với lớp học nhóm và cô không muốn mất một khách hàng quan trọng như vậy.
Cô hỏi dò, nghĩ thầm không phải là do cô ấy đã biết cái gì rồi chứ.
Cô thề là mình không dám có suy nghĩ không an phận gì với Cố Tiêu.
“Hì hì, thực xin lỗi Mặc Phi, nhưng bạn trai tôi, cô biết đấy, chính là Cố Tiêu, anh ấy... không thích cô lắm.”
Mặc Phi cảm thấy đầu óc ong ong vang lên, Tôn Gia Di phía sau nói cái gì, cô đã không nghe lọt bất cứ điều gì.
Đêm đó tan tầm, cô gọi điện thoại cho Cố Tiêu.
Đêm hè đột nhiên có giông bão, Mặc Phi một mình chờ ở góc đường dưới lầu công ty, bởi vì không mang ô, cả người đều đã thấm mưa.
Cô vốn có thể ở dưới tòa nhà công ty vừa tránh mưa vừa chờ, nhưng nơi đó người đến người đi, thật sự quá gây sự chú ý.
Bên này là cửa sau công ty, một con hẻm tối.
Khác với sự phồn hoa lấp lánh ánh đèn neon trên đường lớn, nơi này chỉ có vài ngọn đèn đường thưa thớt, lúc sáng lúc tối, rất khó thu hút sự chú ý của mọi người.
Mưa càng lúc càng lớn, một chiếc Maybach màu đen phiên bản dài xuất hiện ở trong hẻm nhỏ, thân hình cực lớn giống như muốn đem hẻm nhỏ chen chúc nứt ra.
Xe chậm rãi dừng lại trước mặt cô gái, vài giây sau, lại biến mất trong bóng đêm.
Mặc Phi cả người ướt sũng lên xe, trên xe chỉ có cô và một tài xế.
Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu, sau đó khởi động xe.
Cô không biết mình sẽ đi đến đâu, nhưng nhất định là nơi Cố Tiêu muốn cô tới.
Xe chạy vào đại lộ, nhìn bóng đêm chói mắt bên ngoài cửa sổ, cô lưu luyến, lần đầu tiên cảm thấy mình chật vật như thế.
Chiếc Maybach màu đen đi vào hầm gara từ cửa hông của ngôi nhà.
Lúc vào cửa Mặc Phi nhìn tổng quát, khác biệt với biệt thự xa hoa hiện đại của Tôn Gia Di, nơi này, càng giống một tòa nhà cũ.
Cô từ hầm ra thang máy trực tiếp lên lầu, dựa theo hướng dẫn của tài xế đi thẳng lên lầu hai.
Quả nhiên, Cố Tiêu đang chờ cô.
Anh một thân âu phục giày da, giống như là vừa mới kết thúc công việc trở về.
Thấy cả người cô ướt đẫm, anh cười nhạo một tiếng, đi tới.
“Em cố ý biến mình thành như vậy muốn tôi thương hại em sao?”
Mặc Phi cúi đầu, không quan tâm lời chế giễu của anh.
Không thể so với ngày đó bị anh công khai vạch trần cô thầm thích anh, thì giờ phút này cô vô cùng bình tĩnh.
“Tại sao lại bảo Tôn Gia Di đuổi việc em?”
Cô đi thẳng vào vấn đề, không có nửa phần muốn trêu chọc anh.
“Nếu không làm sao em chịu tới tìm tôi.”
Anh đợi ba ngày cũng không đợi được điện thoại của cô, chỉ có thể nghĩ ra cách như vậy.
Vừa vặn, anh cũng không muốn mỗi lần muốn gặp cô đều phải ở trong nhà người phụ nữ kia.
“Vâng, em tới tìm anh, bởi vì anh làm em mất việc rồi, Cố tiên sinh.”
Đại khái là bởi vì dầm mưa lạnh, thanh âm của cô có chút run rẩy, ánh mắt so với lời nói ra khỏi miệng còn lạnh hơn.
Lúc này Cố Tiêu mới biết, thì ra, vì anh mà làm cho cô mất đi một công việc bán thời gian mà khiến cô không vui.
Có điều đó chỉ là một công việc bán thời gian một tiếng mấy trăm đồng mà thôi, mất việc làm đấy thì có gì ghê gớm đâu.
Anh tuy là không hiểu, nhưng trong lòng vẫn muốn sửa chữa hậu quả mà mình gây ra cho cô.
“Em có thể coi hiện tại là đang làm việc.”
Người đàn ông nhíu mày, nghiêng đầu.
Mặc Phi ngửa đầu, mắt hạnh lấp lánh, nở nụ cười mê hoặc lòng người.
“Công việc gì, dùng thân thể giải trí tiêu khiển với anh sao?" Cô đặt câu hỏi, ánh mắt sắc bén.
“Đương nhiên, nhưng Cố tiên sinh, anh có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Thân thể Cố Tiêu hơi giật mình, anh chưa từng gặp qua người phụ nữ cố chấp như vậy.
Thấy cô xoay người đã đi tới cửa ra vào, anh cắn chặt răng, giống như quyết tâm liều chết với cô.
"Hai mươi vạn, mua đêm nay của em, như thế nào?"
Mặc Phi biết, cô và Cố Tiêu, vĩnh viễn không thể là quan hệ bình đẳng.