Gấp Gáp Để Mắt Nhà Tù Vàng

Chương 5

Chương 5
Nhà hàng Rosa không chỉ là một nhà hàng kiểu Pháp thông thường, nó giống như một hội quán giành cho những người yêu thích văn hóa nước Pháp vậy.

Vừa mới đi vào, phong cách trang trí điềm tĩnh của nhà hàng liền khiến cho người ta say mê.

Rèm cửa sổ được gấp khúc trang trí như làn sóng, bảo lưu lại phong cách cổ xưa truyền thống của nước Pháp, cách phối màu trầm ổn bão hòa làm nổi lên bầu không khí càng thêm ấm áp, ngay cả các tác phẩm điêu khắc nghệ thuật cũng hết sức tinh xảo và sống động.

Dùng đèn thủ công le labo để thắp sáng gian phòng, trước khi vào cửa là có thể làm cho người ta có loại phong vị ấm áp của Nam Âu, chỗ ngồi gần cửa sổ thứ nhất trên tường, có một khung hình có chữ ký của Bối Duật Minh tặng, bên cạnh còn có một Kim Tự Tháp mini bằng thủy tinh, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến phong thái mê người của nhà sư.

"Xin đi phía này." Lysa chờ đã lâu, vừa thấy Hách Nhạc Đế tiến vào lập tức nói.

Hách Nhạc Đế chưa từng cảm giác qua bước đi của mình lại nặng nề như vậy, chỉ là, chú Ưng có chỉ thị, đến lúc đó cứ theo lời của chú làm là chính xác không sai.

Hô, hít sâu, hít sâu, hôm nay cô may mắn nhận được giải nhất, cô sẽ phải quý trọng phần phúc khí ông trời ban cho này, khiến cho Thượng Quan Sùng Tự có ấn tượng tốt, khiến bữa tối dưới nến tối nay, sẽ khiến cho bước tiến sau này trở nên tốt đẹp hơn.

Khi cô được đưa đến bên cạnh bàn ăn thì nhìn thấy Thượng Quan Sùng Tự đã ngồi ở đấy, trên người anh mặt một bộ tây trang màu xám đậm, cà vạt xem ra cũng là tỉ mỉ chọn lựa, toàn thân phối hợp thoả đáng, tóc cắt tỉa hấp dẫn, vừa nhìn liền hiểu được anh là người tương đối coi trọng hình thức bên ngoài khiến cho người khác ấn tượng.

Nhưng mà anh giống như có tâm sự nặng nề, sắc mặt xem ra so với lần gặp trước rất kém, cũng gầy hơn. Hai tay anh chống đỡ trên mặt bàn, mười ngón tay giao nhau, mày rậm nhíu chặt, chuyên chú suy nghĩ đến độ thư ký cùng cô đã đứng đấy hồi lâu, anh cũng không phát hiện được.

" Tổng giám đốc, Hách tiểu thư đã đến." Lysa nhẹ nhàng kêu lên, lúc này mới khiến anh hồi hồn.

"Ah, mời ngồi, chúng ta thật có duyên, lại gặp mặt." Nhìn thấy Hách Nhạc Đế, trong nháy mắt Thượng Quan Sùng Tự rất nhanh liền khôi phục thần thái mê người, u buồn mới vừa này, thoáng qua trở thành hư không.

Chỉ là tinh thần hắn vẫn không có tập trung, mặt ủ mày chau, còn không phải là Thượng Quan Sùng Hàn khiến cho hắn phải đau đầu. Lần trước vì không đòi được tiền, hắn liền đi bán ma túy, bán thuốc lắc, bất chấp nguy hiểm, lại chưa bán được ba ngày liền bị cảnh sát để mắt tới, thật may là lúc ấy trên người không mang hàng cấm, chỉ cần đóng phí bảo kê liền được thả ra.

Một quả bom hẹn giờ như vậy, để cho hắn giải quyết, lại chịu áp lực của gia đình, coi như thân thể làm bằng sắt, cũng không chịu nổi chừng mực mà gãy vọt.

"Rất xin lỗi, tôi tới trễ!" Coi như là không có tới trễ, nhưng khiến một người có giá trị hơn một tỷ đô phải ngồi chờ, trong lòng cô liền băn khoăn.

"Không sao, dù sao ở đây không khí cũng không tệ lắm, lại đang phát đĩa nhạc jazz của Tiếu Dã Lysa mà tôi yêu thích, cho nên tôi cũng không nhàm chán lắm." Hắn uống miếng nước, làm trơn cổ họng.

Vừa nghe đến Tiểu Dã Lysa, ánh mắt của Hách Nhạc Đế cũng sáng.

"Anh cũng thích Tiểu Dã Lysa sao? !" Có thể có cùng chung hứng thú, thật sự là quá tốt!

"Tôi rất hâm mộ cô ấy, đến ngay cả tên tiếng anh của thư ký cũng lấy tên Lysa để đặt."

"Cô ấy mới phát hành album ‘Gia Niên Hoa lãng mạn ’, anh đã mua chưa?"

"Đó không phải là album mà sau khi cô ấy gia nhập công ty Emi chứ, album thứ mười một và mười hai." Hắn đối đáp trôi chảy, bày tỏ vàng thật không sợ lửa.

"Quá tuyệt vời, xem ra chúng ta tối nay không tán gẫu nhạc jazz thì không xong rồi, vạn tuế!" cô vui vẻ đến nỗi đứng lên kêu to, quên mình đang ở một nơi như thế nào, cho đến phát hiện mình luống cuống, mới xin lỗi vội vàng ngồi xuống."Ha, ha, thật không phải, con người của tôi chính là như vậy, một khi cao hứng lên liền quên mình đang ở chỗ nào."

"Không sao." Hắn phát hiện cô thật thích hợp là giáo viên tại nhà trẻ, cô thật hồn nhiên ngây thơ.

"Nha." Sau đó thì sao, kế tiếp cô muốn nói gì? Cô cố gắng nghĩ ra một đề tài, không muốn làm cho không khí lạnh đi."Chuyện ngày đó, thật rất xin lỗi, nói thật, tôi không phải cố ý không lắng nghe đâu." Hô, muốn cho chuyện trở nên tốt đẹp, còn có thể tiếp tục tán gẫu, chỉ là chuyện tán gẫu này, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.

Hắn đem thực đơn đưa cho cô, "Tôi không có để ở trong lòng, nếu như mà loại chuyện nhỏ này tôi cũng ghi tạc vào trong đầu, đầu óc của tôi đã sớm nổ tung!" Hắn nói sang chuyện khác, dời mắt đến trên thực đơn."Muốn ăn cái gì, ngàn vạn đừng khách khí, cô cứ gọi tự nhiên ."

Nhìn vẻ mặt của anh, Hách Nhạc Đế không khỏi mê võng.

Không nghĩ tới vì chuyện này mà cô lo lắng chừng mấy ngày ăn không vô, không ngủ ngon, anh thế nhưng một chút cũng không có để ở trong lòng, cũng đúng a..., người giống như anh một ngày kiếm tỷ bạc, một ngày phải giải quyết bao nhiêu công việc, nếu cái chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu cũng canh cánh trong lòng, vậy làm sao có thể làm được việc đại sự?

"Cô thích ăn món nào? Cứ tận lực gọi, không nên khách khí." Thượng Quan Sùng Tự rất khách khí, nói chuyện thủ thỉ thù thì, chỉ là trên mặt vẫn không che giấu được vẻ mặt mệt mỏi.

"Tôi không kén ăn, những lời này tôi cũng thường nói với học trò của mình, cho nên, tôi ăn một phần giống anh là được."

Thượng Quan Sùng Tự hài lòng gật đầu một cái, đóng lại thực đơn, rất nhanh liền gọi mấy món ăn.

"Đầu bếp chính ở đây là Pháp Nhạc Kỳ cùng các đệ tử của ông, cũng là đầu bếp nấu món ăn Pháp nổi danh nhất Đài Bắc, cho nên mùi vị của các món ăn, tuyệt đối là hương vị Pháp chính tông nhất." Hắn giúp cô giới thiệu.

"Pháp Nhạc Kỳ!" Hách Nhạc Đế lần nữa hưng phấn kêu to, giống như nhà hàng kiểu Pháp có quan hệ sâu xa gì với cô vậy, phản xạ rất tự nhiên.

"Thế nào?"

"Tôi biết các đệ tử của ông ấy, có Hoàng Gia Ngàn là ‘ siêu cấp mỹ thực vương ’, Trần Mỹ Phụng là ‘ Phượng trung kỳ duyên ’ trên TV có phát sóng chương trình của họ!" Cô thuộc như lòng bàn tay, đem tiết mục cùng tên của họ thuộc làu làu, Thượng Quan Sùng Tự nghe được không khỏi chắc lưỡi hít hà.

"Cô là một kênh TV nhi đồng tiêu chuẩn à?"

Lời này không biết là khen hay chê, Hách Nhạc Đế thẹn thùng cười nói: "Không có biện pháp, như vậy mới có thể cùng với học trò nhỏ của mình có chủ đề tán gẫu!"

Thượng Quan Sùng Tự đối diện nhìn cô, một thân dạ phục màu xanh dương, hợp với thần thái phấn khởi, biểu tình là làm cho người ta hít thở không thông, tóc uốn có trật tự để buông xuống, đường viền cổ áo mỏng, cùng xương quai xanh, làm nổi bật lên khuôn ngực , trời ạ! Nếu hắn tiếp tục di động tầm mắt, hắn lập tức dừng lại ý niệm, mặc dù cái này có thể phấn chấn tinh thần của hắn, khôi phục sự mệt nhọc, nhưng không thể để cho cô phát hiện đến ánh mắt càn rỡ của hắn.

Sau bất kể Thượng Quan Sùng tự nói cái cái gì, cô đều có thể biểu hiện được hưng trí cao độ, khi cô nói về một chuyện gì đó thì lông mày, tròng mắt, khóe miệng, thậm chí biểu tình trên mặt của cô, cơ hồ đều giống như muốn bay lên, làm tinh thần của hắn cũng không tự chủ được hưng phấn theo.

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, ánh nến chập chờn, không khí vui vẻ, cho đến khi món chính được đưa lên, Thượng Quan Sùng Tự mới trịnh trọng vì cô mà giới thiệu món chính này.

"Bít tết này được làm từ thịt bò cao cấp của Nhật Bản, cộng với nước sốt mang đặc trưng gia vị của Pháp, vào miệng tan đi, thậm chí không cần nhai nhiều, thịt này tựa như đang ngồi thang trượt, trượt vào cổ họng." Nghe thấy anh nói như vậy, cũng biết này thịt bò đến cỡ nào ăn ngon rồi.

Chưa từng ăn qua cao lương mỹ vị như vậy, cô từ từ cắt xuống một phần nhỏ đưa vào trong miệng. Trời ạ! Giống như đang ăn kem vậy, ở trong miệng tan ra, trong đó còn gồm có một loại hương liệu mà cô chưa bao giờ thử qua, nồng nặc hương thơm, tràn đầy cả khoang miệng của cô.

"Mùi vị đặc biệt này, chính là mùi vị của cây tùng lộ sao?" Má ơi, ăn, ngon, quá !

Cô giống như là "Thực thần" trong phim điện ảnh, ăn ngon đến nỗi muốn lăn lộn trên mặt đất. Cô không cách nào hình dung đến tột đây là loại cái mùi vị gì, nhưng lại có thể để mùi hương trong miệng cô, thật lâu không tiêu tan.

"Không trách được lại bán đắt tiền như vậy, vật hiếm là quý không phải là không có đạo lý."

Mà anh còn dạy cô như thế nào phân biệt Hắc Tùng lộ cùng Bạch Tùng lộ, làm cô nghe được say sưa ngon lành.

Chỉ là nói liên tiếp như vậy, cô ngoài ý muốn phát hiện, cặp mắt khêu gợi của anh bắt đầu mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng lơ đãng ngáp một cái cùng nháy mắt, khắp nơi cho thấy ──

Anh mệt mỏi!

Ngay vào lúc này, cô nhớ tới lời của chú Ưng nói với cô ──

Cháu chỉ cần trêu chọc hắn cười nhiều một chút, để cho hắn vui vẻ, thật ra thì hắn là một người rất dễ thân cận.

Tạm thời bất luận lời nói này là thật hay giả, ít nhất, anh để cho cô vui vẻ lâu như vậy, cô cũng nên giúp anh vui vẻ, giúp anh phấn chấn tinh thần.

"Anh có biết không? Tôi đã từng cứu một người muốn nhảy sông tự vẫn!" Đề tài này đủ đề phấn chấn tinh thần chứ?

"Nha, vậy sao?"

"Có một lần ở trên cầu Đại Kiều, tôi thấy có một người phụ nữ trung niên ở trên cầu đang phân vân, kết quả khi tôi tiến lên hỏi, phát hiện bà ấy quả nhiên là muốn nhảy sông tự vẫn." Nhìn hắn tập trung tinh thần, cô càng nói càng hăng say hơn."Sau đó, anh có biết tôi khuyên bà ấy như thế nào không?"

Thượng Quan Sùng Tự không có lên tiếng, chỉ là lắc đầu một cái.

"Tôi nói với bà ấy, nơi này cũng không phải là sông Miluo (?), nếu bác nhảy xuống sẽ không có người làm bánh chưng tưởng nhớ bác đâu." Khi cô nói xong, phát hiện Thượng Quan Sùng Tự vẻ mặt nghiêm túc, mí mắt còn khẽ rủ xuống.

Không buồn cười? Còn là. . . . . . Rất lạnh?

Sau đó thì sao?" Hắn cố chống đỡ mí mắt, nặn ra nụ cười, miễn cưỡng hỏi.

"Bà, Bà ấy liền mắng tôi bị bệnh thần kinh, sau đó rời đi." Cô xin lỗi gãi gãi đầu, "Không buồn cười có đúng hay không? Không sao, tôi còn có một chuyện cười, lần này sẽ cười thật đã." (^ _ ^)

Thượng Quan Sùng Tự gật đầu một cái, mong đợi thật có một chuyện cười có thể phấn chấn tinh thần hắn.

"Tôi đã nói với anh đó, tôi đã từng theo một người bạn trên mạng gặp mặt, hắn hỏi tôi bình thường ngày nghỉ thường đi những đâu? Tôi liền nói với hắn, tôi thường đi ‘cố cung’ a! Hắn lại nói, bạn ngày nghỉ cũng đi thăm ‘cữu công’ (người thân) sao, xem ra quan hệ giữa bạn và người thân cũng không tệ lắm! Tôi nghe hết lập tức nói với hắn là tôi còn có việc, mượn cớ bỏ chạy. Anh nói buồn cười không?" (…….chết với cô này mất)

Cô phát hiện trên mặt Thượng Quan Sùng Tự có ba đường hắc tuyến, trên đầu còn có quạ bay qua.

"không, không buồn cười chút nào có đúng không?" Thật mất thể diện, thua thiệt cô còn là một cô giáo dạy trẻ, lại đi kể những câu chuyện cười lạnh chết người này.

"Không đâu, thật thú vị." Không hổ là người làm ăn, cũng không đắc tội với người.

Nhìn anh ngáp liền hai cái, cô vội muốn chết, sợ anh bởi vì cô không thú vị, chờ sau khi ăn xong bữa ăn này, bọn họ sẽ vĩnh viễn sẽ không gặp nhau nữa rồi.

"Cho tôi một cơ hội nữa nha, để tôi kể cho anh một câu chuyện cười cuối cùng."

"Không cần khẩn trương, cũng không phải là tham gia tranh giải vô địch kể chuyện cười." Nhìn cô vắt óc tìm mưu kế nghĩ trêu chọc hắn cười, nhìn bộ dáng cô đáng yêu, mới chính thức để cho hắn muốn bật cười.

"Ừ, ngày trước có một con gấu Bắc Cực, cũng chỉ có ở tại Bắc Cực, cho nên nó đã cảm thấy rất nhàm chán, nó bắt đầu nhổ lông, một cây, hai cây. . . . . . Rút thật lâu thật lâu, sau khi nhổ sạch lông, anh có biết nó nói một câu gì không?"

Thượng Quan Sùng Tự lắc đầu một cái.

"Nó nói: ‘ rất lạnh nha! ’ buồn cười không?"

Vì muốn cổ vũ Hách Nhạc Đế, hắn cười đến rất giả dối, "Buồn cười, thật cười đã."

"Câu chuyện xưa còn có phần tiếp theo đó, có một ngày, một con chim cánh cụt cũng học theo gấu bắc cực, từ từ nhổ lông, khi rút đến sợi lông cuối cùng, sau đó, anh có biết nó nói gì không?"

Thượng Quan Sùng Tự lại lắc đầu.

"Nó nói: ‘ Gấu bắc cực nói rất đúng, thật sự rất lạnh đó! ’"

Thật sự không có biện pháp để tiếp nhận chuyện cười này của cô, hắn vội vàng nói tiếp: "Tôi biết cô còn có rất nhiều chuyện cười, giữ lấy lần sau từ từ mà kể, không cần lần thứ nhất phải kể xong, có được hay không?"

Lần sau? Ý là bọn họ còn có cơ hội gặp mặt? !

"Cũng đúng, giữ lấy lần sau từ từ mà nói. . . . . ." Nhìn anh tinh thần không tốt, cô không cách nào làm như không thấy."Thượng Quan tiên sinh, tôi thấy anh có rất nhiều tâm sự, có phải hay không gặp phải chuyện phiền phức?"

Thượng Quan Sùng Tự nghe ra sự quan tâm của cô, rất là uất ức, chỉ là, những chuyện kia coi như nói ra, cô cũng chưa chắc có thể hiểu được.

"Cũng may, chỉ là một chút vấn đề nhỏ, không có gì lớn ." Hắn cho là thân là một người đàn ông, là tuyệt không thể cùng phụ nữ oán trách, phải có đảm đương, muốn gánh vác tất cả khó khăn.

Cô biết, anh không muốn nói. Biết mình không giúp được anh cái gì, cô chỉ có thể từ trong túi xách, lấy ra một con búp bê bằng vải.

"Đây là cái gì?"

"Cái này gọi là búp bê vu độc, còn gọi là thiên sứ Lucifer, chỉ cần là người dám tìm anh làm phiền, sẽ phải gặp xui xẻo, nó sẽ giúp anh trừng phạt nặng nề người muốn tìm anh gây phiền toái, anh mang theo trên người, nó sẽ bảo vệ bình an cho anh." Hách Nhạc Đế tự tay đưa lên."Anh mời tôi ăn bữa ăn tối, tôi lại không có cái gì báo đáp anh, con búp bê này tôi tặng anh, hy vọng có thể giúp anh phòng tiểu nhân, thêm may mắn."

Thượng Quan Sùng Tự chưa từng nhìn thấy món đồ chơi nhỏ này.

"Cô sẽ không phải nói với tôi, đây là thứ đang lưu hành của các học trò nhỏ trong nhà trẻ các cô chứ?"

Cô cười đến như đưa đám."Lần nào cũng bị anh đoán được."

"Tốt, quà tặng này tôi nhận lấy."

Cuối cùng hai bên lưu số điện thoại lẫn nhau, mà Hách Nhạc Đế vẫn còn vì lần gặp mặt sau, tiếp tục nói.

" Thoạt nhìn khí sắc của anh thật không tốt, tôi. . . . . . Tôi có biết một vị sư phụ, ông ấy là thầy thuốc, cũng là thầy Phong Thủy cùng thầy dạy khí công, ông ấy có rất nhiều bài thuốc dưỡng sinh gia truyền, có thể giúp anh điều dưỡng thân thể. . . . . ." Nói đến phía sau, càng nói càng nhỏ tiếng, ám hiệu như vậy, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được.

"Đương nhiên là được." Hắn sảng khoái đáp ứng.

Cô mừng rỡ như điên, rất muốn nhảy dựng lên lớn tiếng hoan hô, chỉ là, hiểu được phụ nữ rụt rè cũng là một ưu điểm, muốn hàm súc một chút, kín kẽ một chút, đàn ông mới yêu thích.

Chiều nay, cô cảm thấy linh hồn của cô đã cùng Thượng Quan Sùng Tự hòa hợp, tâm linh tựa như mùa mưa nước chảy vào đập, tràn đầy, phong phú.

Trải qua một đêm lãng mạng như vậy, thế giới của Hách Nhạc Đế trở nên rực rỡ, tựa như kính vạn hoa, nhiều màu nhiều vẻ lên.

Một đêm kia, mặc dù Thượng Quan Sùng Tự không có nói rõ "Tiến một bước quan hệ" đến tột cùng là có ý gì, nhưng anh đã đáp ứng tiếp tục cùng cô gặp mặt, cô không thể không vui vẻ.

Vì vậy cô chuẩn bị rất nhiều bí kíp giữ gìn sức khỏe để nói cho anh biết, còn lên trên mạng học một đống truyện cười, chuẩn bị kể cho anh nghe, nhưng kỳ quái, đã qua một tuần lễ, điện thoại di động tựa như không tiếng động, yên lặng, Anh cũng không gọi. Nhiều lần, cô đều nghĩ muốn chủ động gọi cho anh, quan tâm anh, nhắc nhở anh nên nghỉ ngơi nhiều, ăn một chút đồ dinh dưỡng gì đó, không cần giống như một con rô bốt, 24h không ngừng vận chuyển.

Nhưng là mỗi lần bấm đến số máy của anh, đầu ngón tay để ở nút send làm thế nào cũng không thể ấn xuống. Như vậy tốt sao? Phụ nữ chủ động gọi tới, có thể hay không quá đường đột? Động cơ có thể hay không quá rõ ràng? Đối phương sẽ thấy thế nào, sẽ nghĩ cô là người như thế nào?

Vì vậy cô dần dần tin tưởng những lời của anh đêm đó đều là lời khách sáo, là vì không để cho mình quá thương tâm, cô không muốn nhớ đến bữa tối dưới ánh nến đó nữa, cố gắng dời đi lực chú ý.

Có một buổi chiều, ngực thím Yến bị đau, vốn là thầy Cáp muốn đưa thím đi khám bệnh, nhưng ông lại đã đáp ứng một vị khách, đến nhà hắn xem phong thủy, tìm kiếm tiền tài địa vị, cho nên ngày đó liền nhờ Hách Nhạc Đế đưa thím Yến đi bệnh viện.

"Thím Yến, đợi lát nữa đến phòng chờ khám bệnh, thím nhất định phải lấy thẻ bảo hiểm của cháu bị mắc kẹt ở đây lấy ra cho cháu, trong bệnh viện rất nhiều người, thím nhất định phải lấy được nha." Quấn lấy tay thím Yến, Hách Nhạc Đế tha thiết nhờ vả.

Vừa đến bệnh viện, một vị tóc hoa râm, xem ra là bác sĩ rất có quyền uy, phía sau có một đám bác sĩ trẻ tuổi hơn bám theo, dừng chân ở cửa chính, chờ một người từ một cái xe sang trọng bước xuống.

Phía trước bệnh viện người xem bệnh không khỏi tò mò rướn cổ lên, muốn nhìn một chút đến tột cùng là nhân vật như thế nào, lại phải điều động nhiều người như vậy tới đón tiếp, mà Hách Nhạc Đế cùng thím Yến dĩ nhiên cũng tò mò ngó nhìn.

Chỉ thấy một tùy tùng xuống xe trước, tiếp theo lại mở ra cửa sau xe, đi ở đằng trước chính là Thượng Quan Sùng Tự, người tiếp theo bước xuống xe, chính là mẹ của hắn Nguyễn Phiêu Bình.

"Mẹ, đi từ từ thôi." Thượng Quan Sùng Tự thận trọng đỡ mẹ mình bước xuống xe.

Nguyễn Phiêu Bình thoạt nhìn rất gầy yếu, vừa nhìn chính là bẩm sinh mất cân đối, coi như cố gắng điều dưỡng thân thể thế nào cũng vô dụng, bệnh đã ở giai đoạn vô cùng nghiêm trọng. Đầu của bà nho nhỏ, sắc mặt tái nhợt, mặt mộc mạc bảo thủ, bề ngoài xem ra so tuổi thật xem ra còn lớn hơn mười tuổi.

Khi Hách Nhạc Đế cùng thím Yến đồng thời bắt gặp một màn này thì một người là hận không được xông lên phía trước, chủ động lên tiếng chào hỏi, một người còn lại là lập tức xoay người, giống như thấy chủ nợ đến đòi tiền nên bỏ chạy.

Hách Nhạc Đế xoay người đuổi theo, " Thím Yến, thím làm sao vậy, thím thấy không thoải mái sao?"

"Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta nhanh đi lên lầu, ta thật không thoải mái!" Thím Yến không dám quay đầu lại, nhưng tay bị Nhạc Đế nắm lấy, chạy cũng không chạy được.

Đồng thời ở nơi này cũng có ngươi hơi chút thất thần, Thượng Quan Sùng Tự đỡ lấy mẹ của mình, đi tới trước mặt hai người.

"Mẹ lớn? !" Hắn kinh ngạc kêu to một tiếng, nằm mộng cũng không nghĩ ra ở nơi này lại tìm được mẹ lớn mất tích đã lâu.

"Mẹ lớn?" Hách Nhạc Đế đầu dưa hỗn loạn, không hiểu nhìn thím Yến.

Nguyễn Phiêu Bình hết sức kích động tăng nhanh bước chân, đi tới bên cạnh thím Yến."Chị, làm sao chị lại ở chỗ này? Chúng em tìm chị đã lâu lắm rồi, chị lại chỉ liên lạc qua điện thoại với chúng em, mình ở đâu cũng không chịu nói. Chị gần đây có khỏe không? Làm sao lại tới bệnh viện? Có phải hay không nơi nào không thoải mái? Em sẽ bảo Sùng Tự tìm bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện này đến khám cho chị, có được hay không?"

Trong chớp nhoáng này, thím Yến ngàn lời vạn chữ, thế nhưng vì quá kích động mà khóc nấc lên, khiến một nhóm người luống cuống tay chân trấn an bà.