Chương 10
Hách Nhạc Đế hướng nhà trẻ xin nghỉ một tuần lễ là giả, vì muốn đi giúp Thượng Quan Sùng Hàn quay quảng cáo, chỉ là cô cũng không có nói việc này cho Thượng Quan Sùng Tự biết, vẫn như cũ đi sớm về trễ, không cho anh phát giác có bất kỳ điều gì không đúng.Cộng thêm gần đây công ty Thượng Quan Sùng Tự cùng tập đoàn Tráo Bôi cạnh tranh quyết liệt, tiếp tục triển khai lần cạnh tranh thứ hai, mặc dù đã quan tâm đến bản thân mình hơn, không giống lần trước liều chết như vậy, nhưng hắn còn mất rất nhiều thời gian trấn giữ ở công ty, căn bản là không nhận thấy được Hách Nhạc Đế có chỗ gì không ổn.
Cô đến chỗ Thượng Quan Sùng Hàn để chụp quay quảng cáo một loạt thiết bị phòng tắm, bị yêu cầu phải mặc vào quần áo cợt nhả, ra vẻ phong tình vạn chủng, bộ dáng mê người khêu gợi, mặc dù điểm này cô cho là không ổn, từng cùng Thượng Quan Sùng Hàn khai thông qua, bất quá sau cùng vẫn là thỏa hiệp.
Hắn cho là chụp quảng cáo thiết bị phòng tắm, chính là phải mặc thật ít, ăn mặc loáng thoáng, mới có thể hấp dẫn chú ý của người tiêu thụ. Như vậy thật khiến Hách Nhạc Đế cảm thấy không thoải mái, chỉ là giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa lên thiên, cô cũng không thể làm gì khác hơn là có thể tiếp nhận trong phạm vi của mình, hoàn thành công việc này.
Một tuần lễ đi qua, cô lần nữa trở về vườn trẻ đi làm, sau khi tan việc cô đáp tàu điện ngầm đi tới công ty Thượng Quan Sùng Tự chờ hắn tan việc, ai biết vừa mới bước vào cửa chính công ty, liền nghe cô thư ký nói tổng giám đốc đang phòng họp giận dữ, phía sau cánh cửa đóng kín mắng chửi người đã gần ba giờ rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì, là ai chọc giận anh ấy sao?" Cô cùng thư ký qua lại rất hòa đồng, nên rất tự nhiên hỏi.
Cô thư ký nháy mắt mấy cái, nói: "Tổng giám đốc phu nhân, nghe nói là văn kiện cơ mật của công ty bị đối thủ của chúng ta biết, tôi cũng vậy không rõ lắm !"
"Uhm, tôi hiểu rồi, cám ơn." Nói xong, cô không quên bổ sung một câu."Không nên gọi tôi là tổng giám đốc phu nhân, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, tôi họ Hách, gọi tôi Nhạc Đế là được."
"Tôi đã hiểu."
Vừa nghe đến hắn đang mắng chửi người, lo lắng hắn huyết áp lại tăng lên, từng nói với hắn mọi việc muốn tâm bình khí hòa, từ từ xử lý, như vậy mới không bởi vì tâm tình dao động, khiến thân thể chịu đựng gánh nặng quá sức, sao lại không chịu nghe cô khuyên bảo đâu?
Cô biết đàn ông chính là như vậy, vừa gặp phải chuyện phát điên, dù có từng khuyên hắn thế nào cũng vô dụng, cô dĩ nhiên không thể đi đến phòng họp ngay bây giờ tìm hắn, chỉ có thể lẳng lặng ở phòng tiếp khách chờ, chờ hắn họp xong lại nói.
Cô lập tức lật tạp chí xem tin tức, chán thì tới cửa sổ nhìn ra xa quang cảnh thành phố, cuối cùng chờ chờ, lại ở trên ghế sa lon đi ngủ.
"Nhạc Đế tiểu bảo bối. . . . . ."
Đang mơ mơ màng màng ngủ, cô nghe được có người gọi cô, mở mắt sương mù ra, "Anh họp xong rồi ah, em lại ngủ quên mất sao?"
" Bộ dạng em đang ngủ thật đáng yêu, anh còn mới vừa giúp em lau nước miếng !" Hắn không quên ở trên má phấn hồng của cô, hôn nhẹ một cái.
"Vậy sao? Vậy nhất định rất xấu, có đúng hay không?" Xong rồi, hình tượng một điểm một giọt hư hại hết rồi.
Thượng Quan Sùng Tự cười lắc đầu."Bất kể là em chảy nước miếng, ngáy to hay là nói mớ, ở trong cảm nhận của anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất ."
"Anh xác định vừa rồi không có ăn trộm mật ong?"
Thượng Quan Sùng Tự hôn môi của cô."Có, mật ong đang ở trong miệng của em."
"Đừng như vậy, nơi này là phòng tiếp khách, nếu không cẩn thận bị người ta bắt gặp, thật là xấu hổ a." Cô cũng không phải là thiếu nữ triều Đường,cô không dám công khai tình yêu chỗ đông người.
"Anh là tổng giám đốc, ai dám nói gì?" Hắn vẫn bá đạo hôn cô, chỉ là có lẽ là bị tâm tình mới vừa rồi ảnh hưởng, không có đem tất cả nhiệt tình dùng tới. . . . . .
Bởi vì hôm sau là Chủ nhật, cho nên sau khi rời khỏi công ty, Thượng Quan Sùng Tự rất tự nhiên lái xe về hướng Bắc đến biệt thự Ôn Tuyền, mấy ngày kế tiếp, hắn không muốn tiếp tục để công việc làm phiền não.
Ít ngày trước hắn soi gương thì phát hiện có tóc bạc, hốc mắt cũng thâm sâu, một nếp nhăn trên khóe mắt rõ ràng có thể thấy được, hắn biết tiếp tục như vậy không để ý sức khỏe của bản thân, chỉ biết hao tổn tuổi thọ của mình, hắn không muốn tráng niên mất sớm, ít nhất, hắn phải làm những gì mình thích, cùng với cô chia sẻ thời gian trong cuộc đời nhiều hơn.
Hách Nhạc Đế làm mấy món ăn gia đình nhẹ nhàng khoan khoái, ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt, bọn họ khoái trá mà dùng bữa ăn. Vì muốn Thượng Quan Sùng Tự buông lỏng tâm tình của mình, nên cô đã mở một ca khúc sôi động.
Khi thanh âm từ âm hưởng vang lên, giọng nói hùng hậu cao vυ't, lập tức đưa tới phê bình kín đáo của Thượng Quan Sùng Tự.
"Lúc ăn cơm không nên nghe ca khúc sôi động như vậy, có thể hay không khiến thành dạ dày khó chịu?"
"Ở nước ngoài rất nhiều gia đình da đen, chính là vừa ăn cơm vừa nghe nhạc R&B, anh không phải cảm thấy người da đen tùy thời cũng tràn đầy sức sống, bọn họ hình như là đặc biệt vì vui vẻ mà sống ở trên đời này ." Hách Nhạc Đế sẽ si mê nhạc R&B, là bởi vì Mỹ Kỳ.Con mèo lông vàng đừng xem cô bề ngoài nghiêm túc nghiêm chỉnh, khi tan việc, lập tức thành một người khác. Cô nói, nghe nhạc R&B là phương thức hữu hiệu nhất để loại trừ áp lực, cô nửa tin nửa ngờ sau khi nghe thử một chút, không nghĩ tới tâm tình cũng vui vẻ lên theo, cho nên, cô cũng muốn cho Thượng Quan Sùng Tự cảm thụ một chút.
"Anh vừa ăn, em vừa hỏi anh một vấn đề." Hách Nhạc Đế buông đũa xuống nói: "Em hỏi anh, giáp, ất, Bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, cái chữ nào khốc nhất
"Đáp án nhất định rất lạnh, anh không muốn đoán."
"Anh rất không có thú vị, đoán một cái thì như thế nào, mau nói!"
"Đoán trúng có cái phần thưởng gì?"
"Sẽ để cho anh hôn gương mặt em một cái!" Cô xấu hổ mà nói.
"Chỉ hôn có một cái, vấn đề này nghe thấy cũng biết rất khó có phải hay không?" Thượng Quan Sùng Tự suy nghĩ một chút."Tối nay. . . . . . Ta nghĩ muốn. . . . . ."
"Muốn cái gì? Anh mau đoán á...."
"Phần thưởng không đủ hấp dẫn người, đề không nổi hứng thú của anh." Hắn nhẹ nhàng khoan khoái uống canh củ sen hầm xương, mặt hứng thú nói.
Hách Nhạc Đế nghĩ thầm mình cũng thiệt là, nghĩ hết biện pháp muốn cho anh vui vẻ, nếu anh nghĩ thuận tiện lau cá dầu, sẽ theo anh hắn thôi.
"Được a, chỉ là chỉ có thể có một lần cơ hội."
Thượng Quan Sùng Tự gật đầu một cái, "Có thể, vậy anh suy nghĩ một chút đó!" Hắn làm bộ trầm tư, gật gù đắc ý qua mấy giây, mới chậm rãi đáp: "Là đinh, có đúng hay không?"
"Làm sao anh biết?"
"Bởi vì quần chữ đinh ( khốc ) a!" ( ko hiểu)
"Không tính a, anh đã sớm biết!" Thật là hồ ly gian xảo, kinh nghiệm pháp tắc nói qua, lời nói thương nhân không thể nhất tin, quả nhiên.
"Anh thật sự là không biết, em nói lời phải giữ lời, tối nay, anh, muốn, em!" Hắn lộ ra biểu tình dã lang tham lam, còn lè lưỡi giả bộ sắc lang.
"Ừ. . . . . . Em hôm nay không được, cái đó. . . . . . Dì tới nhà ngồi." Cô tìm ra một lý do đường hoàng.
"Dì của em không phải mấy ngày trước mới đến? Không nên gạt người, thân là giáo viên, phải nói lời giữ lời đó."
Đáng chết, không nghĩ tới tên đàn ông này một ngày kiếm tỷ bạc, nhưng ngay cả chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu này, đều nhớ rõ ràng như thế.
"Đợi chút. . . . . . Có thể hay không hỏi một câu nữa?"
"Anh đã thắng rồi, tại sao còn phải đánh cuộc tiếp với em?"
Hách Nhạc Đế nhanh miệng nói."Tốt, nếu như anh thua, vậy chúng ta coi như huề nhau, nếu như anh thắng lời nói. . . . . ."
"Như thế nào?"
"Liền cả đêm bất kể anh phải mấy lần tất cả đều cho anh, được chưa!" Trời ạ, tiền đặt cuộc này cũng quá lớn rồi.
"Giao dịch này không tệ, mời hỏi." Hắn dù bận nhưng vẫn ung dung đáp lại.
"Xin hỏi, trên thế giới người không hiếu thuận với mẹ của mình nhất?" Ha ha, sẽ không đi!
"Mặt tốc lực a!"
"Tại sao?"
"Bởi vì đạt đên tốc lực còn có nghĩa là ‘ đánh mẹ’."
"Không tính, một câu nữa, đậu xanh là người ở nơi nào?"
" Người Gia Nghĩa, bởi vì đậu xanh thêm một nét nữa là người." Hắn cười gian, hôm nay khẳng định ăn luôn cô rồi.
"Không tính, một câu nữa, có một cổ nhân té ở cửa nhà em, hắn là ai nha?"
"Tiêu Hà, bởi vì nhà ta trước cửa có sông nhỏ ( Tiêu Hà )." (toàn chơi chữ)
"Kia một cái phố không có trời mưa?"
"Vừng phố, bởi vì vừng phố mỹ ngữ ( không có mưa )."
"Kết hôn với ai cực khổ nhất?"
"Lily, bởi vì dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần."
"Ô. . . . . . Làm sao anh đều biết, trước kia làm sao em hỏi anh đều không biết, hiện tại thế nào cũng trả lời được vậy?" Xong rồi, tối nay cần phải mặc người chém gϊếŧ rồi.
Thượng Quan Sùng Tự nắm chặt lấy ngón tay."Lần thứ nhất, lần hai. . . . . . Ha, năm lần, đủ rồi, thật không nghĩ tới, trả lời mấy câu hỏi như vậy còn có phần thưởng lớn như vậy, lần sau tiếp tục, đừng khách khí." Hoàn hảo thời gian trước hắn rảnh rỗi liền lên mạng xem, những câu đố kiểu này, hắn đã sớm xem hết rồi.
Hách Nhạc Đế nhìn anh đắc ý thành như vậy, cũng không nhịn nở nụ cười, có thể trêu chọc anh vui vẻ, để cho anh tạm thời quên mất công việc rắc rối, tựu xem như hôm nay cũng coi như thành công rồi, nhưng là. . . . . . Xem ra gần đây anh lại không chú ý chăm sóc thân thể mình, loại tâm tình này thật là ngũ vị tạp trần!
Sau khi ăn xong, bọn họ nằm trên ghế sa lon mềm mại ở phòng khách, nghe nhạc giao hưởng, tháng trước vừa mới mua thêm rượu vang đỏ, giờ phút này vừa đúng lúc dùng đến.
Cô nằm ở trong ngực của anh, nghe lòng của anh nhảy một tiếng, ly rượu được rót vào một chất lỏng màu đỏ, ly thủy tinh, phát ra tiếng vang thanh thúy, trong miệng uống lấy rượu mới, lỗ tai đắm chìm trong lãng mạn, Khúc Phong lười biếng, cộng thêm men say mơ mơ màng màng, khiến hai người rất tự nhiên vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Rượu nho hương thuần, đầu lưỡi hai người không ngừng quấn quýt, bọn họ như muốn hút hết hương thơm, trong không khí tràn đầy du͙© vọиɠ, giống như tia lửa, như ánh sáng cầu vồng nở rộ.
Hai người giống như đứa trẻ, ở phòng khách chơi trò chơi trốn tìm, bọn họ một đường chơi đùa lên lầu, quần áo cởi ra ném hết ở cầu thang, ở trong bồn tắm xoa bóp, hơi nước bay lên lượn lờ trong phòng tắm, hòa với hương thơm của tinh dầu tràn ngập toàn bộ không gian.
Cô giúp anh xoa bóp, giúp anh giải trừ mệt nhọc cả ngày, cô giúp anh buông ra căng thẳng, mà anh cũng giúp cô xoa bóp bắp chân bị mỏi do đứng lâu, nhiệt độ trong cơ thể cũng theo hơi nước nóng bay lên, nhịp tim như trống trận bang bang vang dội, anh vì cô mà lau khô thân thể, vây lên khăn tắm, sau đó giống như ôm tân nương tử ôm cô về trên giường.
"Anh hôm nay quá mệt mỏi, chúng ta tối nay đi ngủ sớm một chút, có được hay không? Ngủ ngon, hi vọng anh ngủ được cả đêm đến trời sáng." Cô hôn hắn, sau đó đem áo ngủ mặc vào, nút áo còn chưa cài được cái thứ nhất.
Thượng Quan Sùng Tự hiển nhiên không có ở thèm nghía cô, như Phủ Tổng Thống trước Hiến Binh, thẳng tắp đứng ở trước mặt cô.
"Làm sao anh không ngủ?"
"Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Em còn thiếu khoản nợ yêu yêu đó nha, anh muốn em lập tức trả!"
"khoản nợ Yêu Yêu ?" Trời ạ, sao anh có thể phát minh cho ra cái danh từ này vậy.
"Chấp nhận thua cuộc đi, ai kêu em đánh cuộc yêu chứ."
Hắn tắt đèn, sau đó từ chăn chui vào, ở trong bóng tối, hắn lục lọi đến vị trí cúc áo, sau đó rất dịu dàng thay cô cởi dây lưng áo, hắn vừa hôn vừa cởi, động tác nhẵn nhụi đến nỗi cô hoàn toàn không có phát hiện áo ngủ rời đi thân thể thế nào.
Ban đêm côn trùng kêu vang con ếch gọi bạn, Hách Nhạc Đế vẫn còn đang miệt mài trả khoản nợYêu Yêu, lần thứ nhất, hai lần, ba lượt. . . . . .
Cô vạn vạn không nghĩ tới, Thượng Quan Sùng Tự thật đúng là có thể lần thứ nhất muốn xong lại có thể muốn tiếp, không khỏi có chút oán giận mình, gần đây cho anh ăn quá nhiều đồ bổ rồi, mới có thể để cho anh giống như một con rồng sống, thật không biết đây là may mắn, hay là không may mắn đây?
Ở lần thứ tư sau khi kết thúc, cô cầu xin tha thứ, mà anh chỉ cười cười nói ra: "Em còn chưa trả hết nợ đâu, coi như đây mới chỉ 20% lãi suất, em cứ từ từ mà trả dần dần đi."
Má ơi, sao anh lại tính toán chi li vậy chứ!
Sáng sớm, ánh mặt trời hôn lên mặt, Thượng Quan Sùng Tự rời giường, nhìn Hách Nhạc Đế một bên ngủ say sưa, lại nghĩ đến tối hôm qua vẻ mặt cô mâu thuẫn, giống như con chim nhỏ cầu xin tha thứ bộ dáng đáng yêu, không nhịn được ở mặt cô hôn một cái.
Hắn mặc vào áo ngủ, chậm rãi xuống lầu, trước rót một ly cà phê, lại hướng hộp thư cầm tờ báo.
Đang lúc hắn lấy ra tờ báo, mở ra vừa nhìn, chỉ thấy trang đầu phía dưới chiếm nửa mặt độ dài quảng cáo lại là ──
Trên người Hách Nhạc Đế mặc độc bộ áσ ɭóŧ kiểu mới nhất của tập đoàn Tráo Bôi, ở bên bồn tắm cao cấp, tạo những tư thế phong tình vạn chủng.
Phía dưới còn có một hàng chữ, viết: nhờ mỹ nhân tri kỷ của Thượng Quan tổng giám đốc tận tình hỗ trợ, thật xin kính lên 12 vạn phần lòng biết ơn.
Này. . . . . . Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Nhạc Đế như thế nào phản bội hắn? !
Tập đoàn Tráo Bôi là đối thủ một mất một còn của hắn, cô nên biết tập đoàn nội y này là kình địch lớn nhất của hắn từ trước tới nay, cô biết. . . . . .
Hắn cầm lấy tờ báo xông lên lầu, mở cửa phòng, thấy Hách Nhạc Đế đang cuộn vào trong chăn ngủ say, hắn nghĩ dùng sức lay cô tỉnh lại, hỏi cô đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô ngủ ngọt ngào động lòng người như thế, hắn thế nhưng lại do dự.
Đứng ở bên giường, tờ báo bị hắn nắm chặt, hô hấp của hắn dồn dập, giống như là chạy vài giờ trên đường núi, trái tim của hắn, cơ hồ muốn thoát ra khỏi l*иg ngực, đây rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào? Luôn miệng nói phải giúp hắn bồi bổ, muốn chăm sóc hắn, không để cho hắn tức giận, phải giúp hắn thư giãn công việc giải tỏa áp lực, mà bây giờ lại chuyển thành đối đầu đây?
Hay là kẻ địch bày kế hãm hại hắn, dùng cách tàn nhẫn nhất, máu tanh thủ pháp lăng trì hắn, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, từ đầu tới cuối đều là địch thủ thiết kế cái bẫy này, mà người phụ nữ trước mắt này. . . . . .
Đứng nghiêm nhìn Hách Nhạc Đế trước mặt, chừng 20', chợt, cô lật người, mắt sáng hé mở, "Làm sao anh lại đứng ở nơi này? Có chuyện gì sao?"
Cô nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, giống như bị bùa chú định, cho dù ở dưới ánh mặt trời buổi sáng, cũng làm cho cô toàn thân bốc lên khí lạnh, buồn ngủ lập tức thối lui.
Thượng Quan Sùng Tự nói cái gì cũng không nói, chỉ là lạnh lùng đem tờ báo đã bị bóp nát ném lên trên giường.
Hách Nhạc Đế không hiểu hỏi: "Rốt cuộc là như thế nào?"
"Mở tờ báo ra nhìn, sẽ biết!"
Cô chỉ có thể làm theo lời của anh, đem tờ báo mở ra .
Khi nói nhìn thấy mục quảng cáo đột nhiên hiện ra ngay trước mắt, tay của cô run rẩy, môi trắng bệch, đầu như bị ngàn vạn cây kim ghim lấy, đầu óc trống rỗng, chính cô cũng cảm thấy không giải thích được, rõ ràng là giúp Thượng Quan Sùng Hàn chụp quảng cáo thiết bị phòng tắm, làm sao sẽ. . . . . .
Làm sao sẽ thành quảng cáo áσ ɭóŧ cho tập đoàn Tráo Bôi? ! Huống chi, cô chưa từng mặc loại áσ ɭóŧ này để chụp hình, này nhất định là bị Di Hoa Tiếp Mộc ( lừa gạt người để mưu lợi) đây!
"Không, em không có chụp hình như vậy, đây là có người cố ý muốn gài tang vật, với lại, em không có mặc qua loại áσ ɭóŧ này để chụp hình a!"
"Là ý nói, em có chụp hình, nhưng không phải mặc áσ ɭóŧ như thế sao?" Giọng hắn lạnh như băng hỏi, như quan toà không nói tình cảm và thể diện, những câu bén nhọn.
"Em thừa nhận em có giúp Thượng Quan Sùng Hàn chụp quảng cáo thiết bị phòng tắm cho cửa hàng của hắn và bằng hữu đầu tư, nhưng em ăn mặc rất nhiều, không có giống dạng này mặc ít như vậy, này nhất định là có người động tay chân!" Để chứng minh sự trong sạch của mình, cô chỉ có lựa chọn nói thẳng ra.
Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Sùng Tự càng tức hơn.
"Em ── em đi giúp Thượng Quan Sùng Hàn quay quảng cáo? !"
Nhìn anh càng tức giận như vậy, cô đanh đem chuyện Thím Yến ngày đó đến nhà trẻ tìm cô, còn mang theo Thượng Quan Sùng Hàn đi cầu xin cô, thành thật khai báo cho anh biết.
"Hắn làm sao có thể mở ra cái công ty quái gì! Em cũng biết ngày hôm qua anh ở công ty giận dữ vì chuyện gì? Bởi vì bên trong công ty có người làm bán tin tức ra bên ngoài, đem thiết kế của công ty thuê nhà thiết kế từ nước ngoài thiết kế, tiết lộ cho địch thủ biết, mà người làm chuyện đó, chính là Thượng Quan Sùng Hàn, cái áσ ɭóŧ em mặc trong tờ quảng cáo này, chính là vũ khí bí mật của công ty bọn anh!
"Hiện tại. . . . . . Hiện tại thì tốt rồi, tâm huyết của anh tất cả đều bị người ta lấy mất, đều là em, đều là em không dùng đại não, mới có thể tạo ra hậu quả như thế!" Hắn giận không kềm được, căm giận bất bình quát.
"Em trước khi làm bất cứ chuyện gì, có thể hay không dùng một chút đại não? Không cần cả ngày giống như những tiểu quỷ ở nhà trẻ một dạng chưa trưởng thành, học làm để trở thành một người thành thục, có được không?"
"Đúng, em không thành thục, em ngây thơ, em chưa trưởng thành, được chưa, em không quấy rầy anh nữa, về chuyện này, em trịnh trọng nhận lỗi với anh, đã được chưa!" Cô đứng dậy cầm lên quần áo ở bên giường xông thẳng xuống lầu, ở phòng khách tùy tiện cầm quần áo khoác khoác lên người, cầm túi xách liền rời khỏi.
"Hách Nhạc Đế, em muốn làm gì?"
Cô không thèm để ý tới anh, nước mắt tràn mi, đẩy anh ra, từ trong tủ giày đem giày lấy ra, vừa đi vừa xỏ.
"Đây chính là thái độ chịu trách nhiệm của em?" Hắn đuổi theo, từ phía sau bắt được tay của cô.
Hách Nhạc Đế quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy oán hận."Đúng, bởi vì em không đủ thành thục, cho nên em không hiểu được cái gì gọi là chịu trách nhiệm."
Tay vung ra, cô bước nhanh ra khỏi biệt thự, lưu lại Thượng Quan Sùng Tự một hồi kinh ngạc rồi lại không biết mình có lỗi ở nơi nào.( Ai, đã bảo yêu cô này là khổ mà)
Hách Nhạc Đế vì quảng cáo áσ ɭóŧ cho tập đoàn nội y Tráo Bôi, giống như là ra một bộ phim đặc sắc, liền gây ồn áo huyên nào ở Đài Loan một thời gian.
Không chỉ có tờ báo, tạp chí chờ mặt bằng quảng cáo có thể nhìn thấy hình ảnh của cô, ngay cả trên bảng tin điện tử trên đường , cũng có hình ảnh quảng cáo thật to ở đó.
Thậm chí ngay cả mấy cửa hàng buôn bán áσ ɭóŧ kiểu mới cũng đem hình quảng cáo của cô lấy ra làm chiêu bài quảng cáo, tóm lại có thể lợi dụng đến đâu, là đem hết khả năng dùng đến đáy.
Bị tập đoàn Tráo Bôi dùng chiêu mượn đao gϊếŧ người để đối phó, Thượng Quan Sùng Tự có thể nói là nguyên khí tổn thương nặng nề, hắn ăn không xong, ngủ không ngon, trơ mắt nhìn đối thủ lấy chính thành quả của mình, dùng người yêu của mình, cổ động tuyên truyền, mà hắn, còn lại là vết thương chồng chất, trăm ngàn vết thương.
Có thể đem Thượng Quan Sùng Tự đánh bại triệt để thế này, cao hứng nhất, chính là Thượng Quan Sùng Hàn rồi.
Hắn hưng phấn cầm lấy một trăm vạn tiền thưởng mà tập đoàn Tráo Bôi cho hắn, cùng với một chức vị quản lý nhỏ nhưng không có thực quyền gì, mang theo vui sướиɠ đi tìm mẹ của mình, ai biết, lại đổi lấy là sự chỉ trích trầm thống của mẹ .
"Mẹ, con được lên làm quản lý, cũng kiếm được nhiều tiền nhất đời này, mẹ xem!" Hắn cao hứng bừng bừng mà đem chi phiếu đưa cho Thím Yến nhìn, không ngờ, bà lại dùng ánh mắt ửng hồng mà nhìn hắn.
Sau đó bà một cái tát đánh tới, đánh cho Thượng Quan Sùng Hàn không giải thích được.
"Nghiệt tử! Ta lúc đầu thật không hiểu được là nổi điên vì cái quái gì, lại đi giúp ngươi làm chuyện này!" Thím Yến đau lòng nói. Ba ngày qua, bà bị lương tâm khiển trách rất nhiều, khi bà thấy tờ báo cùng TV phát đoạn quảng cáo, truyền bá hình ảnh Hách Nhạc Đế hội quảng cáo áσ ɭóŧ thì cả người bà cũng ngu dại ra.
Vì con trai, bà không dám nói đến chân tướng, nhưng vì Sùng Tự cùng Nhạc Đế, bà lại rất muốn đem sự thật toàn bộ nói ra. Từ trong miệng Phiêu Bình, bà biết được cô dâu mới đã trở mặt, ba ngày nay chưa từng chạm mặt, tâm của bà chịu đau khổ dày vò, cả người đều bị thương.
"Mẹ, con hiện tại đã có thành tựu, có một phần công việc, còn có thể tự tay kiếm tiền, mẹ tại sao còn đánh con?" Thượng Quan Sùng Hàn lắc đầu, tay bưng lấy mặt, hắn không hiểu.
"Cái thành tựu này là bán em trai của ngươi để có được, ngươi kiếm những đồng tiền kia, tất cả đều là tiền bất nhân bất nghĩa bẩn thỉu, ngươi có cái gì tốt mà kiêu ngạo!" Thím Yến chưa bao giờ đau thế này triệt nội tâm qua. Trên chuyện đời bi thảm nhất, là thấy cốt nhục tương tàn, anh em trong nhà cãi cọ nhau, một màn máu chảy dầm dề, lại ở trước mắt bà xảy ra.
Trời ạ! Nàng Hồ Yến Ny đến tột cùng là tạo ra cái nghiệt gì? Sớm biết hắn sẽ như vậy không có máu không có lệ, vô tình vô nghĩa, không cần hoài thai mười tháng, nên đem hắn độc ác lấy xuống, lấy xuống này người hãm hại chính thân của mình, thật là nghiệt chủng!
Vậy mà, Thím Yến dạy dỗ, cũng không thức tỉnh được lương tri của Thượng Quan Sùng Hàn, hắn ngược lại nói năng hùng hồn.
"Đúng, con bất nhân bất nghĩa, con không có tim không có phổi, con không ra gì, con không có tiền đồ, con là cái đinh trong mắt mọi người, đâm trong thịt, mẹ, con không phải là không muốn cố gắng, mà trong công ty cùng một cái gia tộc, con hiểu biết rõ con vĩnh viễn không thể so sánh với đứa con riêng kia, dưới bóng ma của hắn, con cả đời cũng không ngóc đầu lên được, chỉ có đánh sụp hắn, đánh bại hắn, nhìn hắn tuyệt vọng thống khổ, con mới có thể vui vẻ, con mới có thể cảm thấy cuộc đời của con tràn đầy hi ──" lời còn chưa nói hết, một bàn tay nữa nặng nề rơi xuống trên mặt hắn.
"Ngươi không cứu ngươi, ngươi cút cho ta, ngươi cút thật xa cho ta, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ngươi đi mau, ngươi đi mau a!" Thím Yến đuổi hắn, đẩy hắn ra khỏi cửa.
Đứng ở cửa Thượng Quan Sùng Hàn, không hề nữa kích động, chỉ lạnh lùng nói một câu."Mẹ, nếu như mẹ đem chân tướng nói cho Sùng Tự, con liền đi tìm cái chết, khiến mẹ sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con của này!" Nói xong, không đợi Thím Yến đáp lại, hắn độc ác quay đầu đi.
"Sùng Hàn! Sùng Hàn! Ngươi đi đâu?" Tỳ lấy cửa, bà khàn giọng gào thét, bất đắc dĩ tâm ý của hắn đã quyết, căn bản là không thể kêu được hắn dừng chân quay đầu.