Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn

Chương 2: Xuân dược

Nhìn bàn cơm ba mặn một canh toàn món ông thích, Tàng Hải áy náy né tránh ánh mắt cô. Ông không biết mình phải làm gì để đối diện với đoạn tình cảm này.

Cơm nước xong xuôi Tàng Hải vào thư phòng làm việc, tới khoảng chín giờ tối Diệu Diệu bất ngờ mang bánh kem vào phòng, chúc mừng sinh nhật ông.

Diệu Diệu mặc bộ váy trắng tinh, trên đầu là hai tai thỏ lông tơ mịn, mắt mày cong cong:

- Sinh nhật bốn mươi vui vẻ. Ba!

Mặt Tàng Hải đầy ý cười đón lấy bánh kem, thổi tắt nến. Hai người ngồi chia bánh ăn vui vẻ, một lúc sau mặt Diệu Diệu đỏ ửng, tay cô run run, mắt long lanh ngấn nước.

Tàng Hải hoảng hốt cầm tay cô, giọng đầy lo lắng:

- Diệu Diệu, con làm sao vậy?

Cảm giác bàn tay ông thật ấm áp, như một luồng điện chạy thẳng vào tim cô. Và giọng nói của ông trở nên dễ nghe hơn bao giờ hết. Cô bật cười:

- Con đã bỏ một lượng lớn xuân dược mà con tự điều chế. Chỉ cần người đó còn trình trắng, trong vòng một giờ không được giao hợp mạch máu sẽ bị căng phồng, nổ tung.

Cô nhếch mép cười đầy đắc ý:

- Con thật sự không chịu nổi cảnh ba phòng không gối chiếc bao năm nay. Hôm nay con dùng chính mình làm quà tặng, nếu ba không nhận thì cứ đưa con cho người đàn ông nào đó khác. Đây là con tự làm tự chịu, quyết không oán trách.

Từ từ đứng dậy khỏi sô pha, cô cởi bỏ bộ váy trắng bên ngoài, lộ ra khung cảnh thanh xuân đầy cám dỗ. Xương quai xanh xinh đẹp, cặp ngực non nớt căng tràn, phập phồng theo tiếng nhịp thở đang được bọc lấy bởi chiếc áo ngực bằng đá quý và dây bạch kim được chế tác tinh xảo.

Dây bạch kim vòng quanh eo thon nhỏ bằng một nắm tay chạy xuống khuất sau khe mông. Mảnh đất Tam giác được chiếc qυầи ɭóŧ bằng bạch kim gắn viên đá sapphire xanh biếc, toả ra ánh xanh mờ ảo chiếu lên chiếc mu căng bóng, hồng hào điểm tô mấy cọng lông tơ xanh mướt.

Tàng Hải cảm thấy mạch máu trong người mình như muốn nổ tung. Phía dưới cự long muốn nhỏng đầu dậy. Bao năm nay từ lúc trẻ ngược xuôi lo nhiệm vụ, tới khi thu nhận Diệu Diệu ông càng bận hơn, nào có thời gian nghĩ cho chuyện của mình.

Phần vì bao năm nín nhịn, phần vì cảnh đẹp trước mắt là cảnh của người trong lòng lại thêm thuốc kí©ɧ ɖụ©, ông cảm thấy mọi sự kiềm chế, nhẫn nại mà ông tích cóp được bốn mươi năm đều trở nên vô nghĩa.

Ông nghiến chặt răng, bóp nát tay vịn sô pha, giọng trở nên độc địa:

- Diệu Diệu! Ngươi trở nên hư hỏng, như vậy từ lúc nào. Ngươi có biết hậu quả sau khi ngươi làm chuyện này sẽ ra sao không?

- Con chấp nhận, tất cả con đêù chấp nhận. Chỉ cần một lần thôi, chúng ta là của nhau, sau đó mọi chuyện ra sao con đều chịu được hết.

Diệu Diệu vừa khóc tới gần Tàng Hải, đưa tay chạm nhẹ vào mặt ông. Cô biết nước mắt cô chính là thứ mà Tàng Hải sợ nhất. Giấc mơ bao lâu nay đã thành sự thật, Diệu Diệu không nhịn được ôm chặt ông, giọng thỏ thẻ:

- Nếu có thể em không muốn dùng cách này đâu. Nhưng em quá yêu ông. Tàng Hải! Em quá yêu ông, em không nỡ nhìn ông kiềm nén du͙© vọиɠ của bản thân mình. Xin ông, xin ông hãy chạm vào em.

Tàng Hải đau khổ, dường như Diệu Diệu đã nhìn được lòng ông. Ông không phải không có du͙© vọиɠ, phần vì tuổi trẻ bận bịu, phần khác ông là người mắc bệnh sạch sẽ. Cực kỳ ghét chạm những thứ không đâu. Nếu có đó chỉ là vợ ông, nhưng vì lời hứa...ông đã nín nhịn mấy chục năm.

Ông nhìn thiên hạ trong lòng ngực, không cưỡng lại được ôm chặt lấy cô...