THẨM TỔNG TÔI KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN CHO BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA ANH

ĐỐI XỬ VỚI THẨM TỔNG NHƯ ÔN DỊCH

Mùa thu ở Nam Chiếu đến sớm hơn những nơi khác, mưa mùa thu bên ngoài cửa sổ không ngớt hạt, ngoại trừ những tán lá tươi tốt của cây đại thụ.

Tám giờ ba mươi sáng.

Hứa Thư ăn bữa sáng đơn giản trong ký túc xá, cô định đi thư viện, nhưng vừa bước ra cửa đã nhận được một cuộc gọi.

Cuộc gọi vừa kết nối, cô đã kính cẩn nói, thầy Mạc.

Người được gọi là thầy Mạc ở đầu dây bên kia nói: "Hứa Thư, tác phẩm cô gửi cho tôi rất tốt."

Hứa Thư thở phào nhẹ nhõm, giọng nói trở nên vui vẻ: "Cảm ơn thầy Mạc."

"Tối nay tôi sẽ tham dự bữa tiệc của một người bạn cũ, có thể anh ấy sẽ quan tâm đến tác phẩm của em, nếu em có thời gian thì có thể cùng tôi tham dự.”

Hứa Thư cười đáp: "Em có thời gian ạ."

"Được, tôi sẽ gửi địa chỉ cho em sau."

Cúp điện thoại, dù cuộc nói chuyện đã kết thúc nhưng Hứa Thư vẫn chưa thể hết bất ngờ.

Khi Mạc Tri Hàng gửi địa chỉ và thời gian, cô cũng vừa đến thư viện.

Cô nhìn qua một lượt, địa điểm cụ thể là ở Mộc Lí Tường.

Một khách sạn cao cấp bậc nhất, xem ra bạn cũ của thầy Mạc cũng không phải người thường.

Khi cô đến khách sạn, chỉ mới bảy giờ mười lăm phút, nhưng đã có khá nhiều người ở bên trong.

Hứa Thư nhìn chiếc váy dài của mình thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà không mặc đồ gì quá xấu hổ.

Chiếc váy dài đỏ sậm trên người cô là do cô bạn cùng phòng Triệu Niên Niên chọn giúp cô.

Cô cũng hay nghiên cứu về những loại trang phục như thế này.

Vừa làm kiểu tóc Hứa Thư vừa thở dài cảm thán, "Cuộc sống thật tốt."

Hưa Thư nhìn mình trong gương, khóe miệng kéo lên rất nhẹ.

Số phận của cô có gì tốt không? Chắc là không.

Cô còn có một người em trai, bố cô mất trong một vụ tai nạn cách đây vài năm, gia đình chỉ có một mình mẹ cô gánh vát tất cả.

Từ nhỏ đến lớn cô rất hiểu chuyện.

Suốt mấy năm học đại học, cô không xin tiền của gia đình, tiền học và tiền sinh hoạt đều nhờ vào học bổng cô nhận được cùng với cô đi làm thêm.

Rất ít người nhìn thấy sự bất hạnh của Hứa Thư, họ chỉ chú ý đến khí chất của cô, vậy nên họ luôn nói cuộc sống của cô rất tốt.

“Thầy Mạc.” Hứa Thư đến gần rồi gọi anh.

Mạc Tri Hàng ngừng nói chuyện với người bên cạnh, chuyển sự chú ý sang Hứa Thư.

"Lão Tề, đây là Hứa Thư mà tôi thường nhắc tới."

Người đàn ông nhìn Hứa Thư vài giây, sau đó gật đầu, "Tôi đã xem tác phẩm của Tiểu Hứa, tôi rất hài lòng."

Mọi chuyện sau đó diễn ra rất suôn sẻ, Tề Diêm thấy cái giá phải trả để được Mạc Tri Hàng ra mặt là rất phù hợp, anh ta không thể không khen ngợi tài năng cùng ý tưởng của Hứa Thư.

"Lão Mạc, xem ra anh nhặt được bảo bối rồi."

“Đúng vậy, cô ấy cũng đang rất cố gắng." Mạc Tri Hàng gật đầu, ánh mắt đột nhiên dừng ở nơi nào đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Hôm nay anh ta cũng tới?"

“Ý anh là, Thẩm Từ Sinh?” Tề Diêm nhìn đến người đàn ông mặc vest đen đang đứng nói chuyện với mọi người.

Mạc Tri Hàng sắc mặt không tốt lắm, ngữ khí kỳ quái: "Nếu biết anh ta tới, tôi nhất định sẽ không đến."

Nghe lời nói đó Hứa Thư sững sờ, cô không biết nhiều về Thẩm Từ Sinh, chỉ biết anh ta là một nhân vật không tầm thường.

Ở Nam Chiếu, nhà họ Thẩm là gia tộc duy nhất có thể một tay che trời.

Nhưng nghe lời nói của anh Mạc, hẳn là anh ta cũng có chút quan hệ với Thẩm Từ Sinh.

Mạc Tri Hàng thấy Hứa Thư còn ở đây nên anh ta cũng không nói gì thêm.

Anh ta chỉ về phía trước, "Nếu đói bụng, em có thể ăn chút gì đó."

Hứa Thư gật đầu rồi mỉm cười rời đi.

Không biết vì lý do gì, cô đột nhiên rất tò mò về Thẩm Từ Sinh, nhưng giữa nhiều người như vậy, cô không biết anh là ai.

Cô tiếp tục đi về phía trước, ai biết mới đi được hai bước, đèn đột nhiên tắt, trời tối đen như mực, có người kinh ngạc hét lên.

Hứa Thư cũng sững sờ.

Trước mặt cô là bóng tối, tiếng vải xé toạc bên tai cô.

Vài giây sau, một cảm giác ớn lạnh nhẹ từ sau lưng truyền đến cô.

Mất điện không bao lâu, đèn lại sáng lên, khách mời hoàn toàn không để ý nhìn chung quanh.

Cuối cùng, ánh mắt mọi người dừng lại ở trên người Hứa Thư và người đàn ông phía sau cô.

Chỉ là cảnh tượng này có chút ngượng ngùng.

Trong bóng tối người phía sau giẫm lên chiếc váy dài của Hứa Thư, cô tiếp tục đi về phía trước mà không hề hay biết, chuyện xảy ra phía sau đó cô có thể tưởng tượng được.

Một phần da nhỏ trên vai và lưng bị người phía sau nhìn thấy, trắng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Khuôn mặt đỏ bừng, vô thức mím môi, nhanh chóng lấy tay che lại nhưng tiếc là nó chẳng có tác dụng gì.

Người đàn ông phản ứng lại, cởi chiếc áo khoác màu tối khoác lên người cô rồi lịch sự xin lỗi.

"Xin lỗi cô không sao chứ."

Cô mím môi, xấu hổ đến mức cô chỉ mong ở đây có một cái lỗ để chui xuống

"Anh, anh sao có thể..." Nhớ lại vừa rồi trong bóng tối, anh cũng là vô tình giẫm lên váy của mình, cô lại nói:"Thôi bỏ đi".

Nói xong cô liền quay lưng bỏ đi.

Anh vẫn nhìn chằm chằm về hướng cô rời đi, đôi mắt đen hơi trùng xuống.

Lục Nghiêu đi đến, vừa cười vừa trêu chọc: "Nhị thiếu gia, anh làm sao vậy, tại sao lại nhân lúc trong bóng tối mà xé váy của con gái nhà người ta?"

Anh liếc cậu ta một cái, giọng nói lạnh đi vài phần: "Cậu muốn chết?"

Lục Nghiêu lập tức đáp: "Tôi muốn sống".

Hứa Thư đi thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương mà bất lực thở dài.

"Thật đáng tiếc..."

Đôi mắt cô dừng lại trên chiếc áo vest tối màu, suy nghĩ làm sao để trả lại nó.

Vẻ mặt ngạc nhiên của những người xung quanh chợt lóe lên trong đầu, Hứa Thư mất hết can đảm quay lại.

Chợt Mạc Tri Hàng gọi cho cô.

"Thầy Mạc."

“Em đang ở đâu?” Người đầu dây bên kia hỏi.

"Nhà vệ sinh, thầy định về sao?"

"Ừ, cũng trễ rồi."

Bởi vì lúc mất điênn Mạc Tri Hàng không có mặt tại hện trường, nên anh ta hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra vơi Hứa Thư.

Vẻ mặt anh ta hơi khó hiểu khi nhìn thấy chiếc áo khoác rộng trên người cô.

"Lạnh?"

Hứa Thư vốn muốn nói ra sự thật nhưng cảm thấy xấu hổ nên thuận theo lời anh ta: "Có chút lạnh, bây giờ không phải đang là mùa thu sao?"

Mạc Tri Hàng vừa lái xe, vừa thản nhiên nói: "Đúng vậy, trời sang thu nên rất lạnh, nhưng chiếc áo khoác của em cũng đặc biệt thật."

Hứa Thư lúng túng cười, cô thật sự không biết phải nói gì, cô cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Về đến ký túc xá, cũng đã gần mười giờ, Triệu Niên Niên vừa ra khỏi phòng tắm.

Tóc cô ấy vẫn còn đang chảy nước, cô cau mày khi nhìn thấy Hứa Thư.

"Sao lại mặc cái áo khoác này, không hợp với cậu chút nào."

Hứa Thư thở dài cởϊ áσ khoác.

Cô quay người lại trước mặt Triệu Niên Niên, không chút yêu thương nói: "Hiểu rồi chứ."

“Em yêu của anh,” người đối diện vội vàng chạy tới nhìn kỹ hơn, “Chuyện gì thế này?

"Mình vô tình bị người khác giẫm lên váy."

Triệu Niên Niên cau mày tức giận mắng, "Tên khốn nào không có mắt như vậy?"

Hứa Thư bất lực nhún vai, "Tôi không biết, nhìn anh ta có vẻ... khá lạnh lùng."

Lúc đó tình thế hỗn loạn, cô chỉ ngước mắt lên liếc người đàn ông đối diện một cái.

Có sự chênh lệch về chiều cao giữa hai người, nhưng Hứa Thư có ấn tượng nhất với nốt ruồi trên quả táo Adam của người đàn ông. (Ý chị là nốt ruồi trên trái cổ)

"Thật đáng tiếc," Triệu Niên Niên thở dài nhìn chiếc váy dài, "Không biết tên khốn đó có trả cho cậu một chiếc váy mới đẹp như vậy không."

"Có lẽ là không, dù sao thì anh ta cũng không biết mình là ai."

Lúc Hứa Thư chuẩn bị cất áo khoác vào tủ, ai ngờ trong túi lại có một chiếc chìa khóa xe rơi ra.

Triệu Niên Niên nhanh chóng cầm lên, xem kỹ

“Nhìn đi, cái này là gì” Cô ấy đưa cho Hứa Thư, “Là của Porsche.”

Hứa Thư gật đầu.

"Xem thử xem, còn bảo vật nào khác không?"

"Như vậy không tốt lắm, nếu ..." Hứa Thư chống cự.

Trước khi cô nói xong, Triệu Niên Niên đã đi đến tủ của cô bắt đầu tìm.

"Chúng ta đây là đang tìm manh mối để có thể liên hệ với chủ nhân chiếc áo khoác này."

Thật vậy sao?

“Còn một cái bật lửa,” Triệu Niên Niên tiếp tục rồi lại rút ra một tấm danh thϊếp, cô ấy liếc nhìn nó, đồng tử rung lên.

"Hứa... Hứa Thư."

Hứa Thư thắc mắc: "Sao vậy?"

"Nhìn xem mình tìm được gì."

“Cái gì?” Cô hỏi.

"Người đó không phải là một tên khốn," Triệu Niên Niên đưa cho cô xem tấm danh thϊếp, nói từng chữ một, "Anh ta là, Thẩm Từ Sinh."

Đây là lần thứ hai trong tối nay Hứa Thư nghe thấy cái tên này, Thẩm Từ Sinh.

"Cậu biết anh ta không?"

Triệu Niên Niên cười như mếu: "Mình muốn gặp anh ta, nhưng Thẩm tổng hoàn toàn không cho ai cơ hội này, nhưng Hứa Thư, cậu thì lại có cơ hội quen biết anh ta, chìa khóa xe của anh ta đang ở trong tay cậu."

Hứa Thư chớp mắt, không có hứng thú lắm.

"Nếu cậu bằng lòng thì tớ sẽ giúp cậu trả cho anh ta."

“Thật sao?” Hứa Thư gần như nhảy dựng lên vì sung sướиɠ.

Vốn dĩ cô không muốn gặp anh ta lần nữa, giờ có người sẵn sàng giúp đỡ thì tốt biết nấy.

"Không đúng," Triệu Niên Niên không thể nhịn được cười. "Mọi người đều muốn đến gần anh ta, sao chỉ có cậu coi Tjaamr tổng như ôn dịch vậy?"

Cô bật cười, hai lúng đồng tiền như có như không, chân thành trả lời: "Có lẽ là vì anh ta trông quá hung dữ."

“Cậu nói cũng có lý.” Triệu Niên Niên vỗ vỗ vai cô, tinh nghịch cười nói, “Vậy, cậu tự mình trả lại đi.”

Hứa Thư: "............"

Trước khi Thẩm Từ Sinh rời đi, anh đã gọi cho tài xế, vốn dĩ anh định tự mình lái xe về, nhưng bây giờ thì tốt rồi chìa khóa xe của anh đã đưa luôn cho cô gái đó rồi.

Cảnh đêm ở Nam Chiếu không tệ, đèn neon được thắp sáng rực rỡ sắc màu.

Một chiếc ô tô sang trọng đắt tiền đậu ở ven đường, người phía trước hỏi.

"Ông chủ, đi đâu đây?"

Thẩm Từ Sinh ngồi ở phía sau đổi thành tư thế ngồi thoải mái, giọng nói có chút trì hoãn: "Đến nhà lớn, bên kia có chuyện gì xảy ra không?"

"Cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng phu nhân đã đập nát rất nhiều bộ sưu tập của ngài."

"Nếu bà ấy thích đập, thì cứ để bà ấy đập", Thẩm Từ Sinh cười khẩy, anh hơi nới lỏng cà vạt.

Người lái xe nuốt nước bọt gật đầu.

"Chẳng qua, về phần Mạc Tuần, anh ta cũng không phải là người sống quá nhàn rỗi."

"Anh ta thường xuyên đến bệnh viện, hẳn là đi thăm lão gia."

Thẩm Từ Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, chế nhạo, "Anh ta còn có hiếu với ba tôi hơn tôi."

Cửa kính xe bị gõ vài cái, Thẩm Từ Sinh quay đầu lại nhìn thấy là Lục Nghiêu.

Cửa kính xe được hạ xuống, vẻ mặt Thẩm Từ Sinh không hài lòng: "Có chuyện gì?"

"Nhị gia, cho người ta đi nhờ một đoạn với."

“Tài xế của cậu đâu?” Anh hỏi.

Lục Nghiêu đáp: "Trên đường bị kẹt xe rồi."

Thẩm Từ Sinh thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: "Lên xe."

Xe lao vun vυ't trên đường, không quá nhanh.

Lục Nghiêu uống rượu, cũng không biết mình say, nói nhiều hơn.

"Nhị gia tâm trạng anh có vẻ không được tốt," hắn nói tiếp, "Chẳng lẽ phu nhân lại thúc giục anh kết hôn sao?"

Thẩm Từ Sinh chế nhạo: "Hiện tại sự chú ý của bà ấy không ở trên người tôi."

"Có chuyện gì vậy, không lẽ là do anh với bà ấy cãi nhau khi bà ấy muốn đưa tên rác rưỡi Mạc Tuần vào công ty của anh chứ?"

Thay vì trả lời, anh hỏi, "Cuộc hôn nhân của cậu với nhà họ Ngôn đã ổn định chưa?"

"Đã quyết định từ lâu rồi, cuối tháng sau sẽ tổ chức tiệc đính hôn, thật là phiền phức quá, nhị gia, anh nói xem sao những người đó lại có thể có đạo hạnh như vậy?"

Thẩm Từ Sinh: "Hả?"

"Thật lắm chuyện."

Không trả lời Lục Nghiêu lời nói, Thẩm Từ Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhớ lại cô gái trong buổi tiệc, anh cười nhẹ.