Trong khu ghế riêng của quán cà phê, Hạ Viêm câu nệ ngồi, sắc mặt nghiêm trọng, trù trừ không quyết định được.
“Thế nào?” Đối diện với cô một chàng trai trẻ tầm hai lăm, hai sáu tuổi khẽ cười một tiếng, “Chẳng lẽ cô thà chọn tự trả ba mươi vạn còn hơn làm việc tôi bảo? Theo tôi được biết, cô đang học năm ba đại học. Bằng tốt nghiệp đại học còn chưa có, tân tân khổ khổ làm việc cả năm, liệu có đủ trả lãi không?”
Hạ Viêm cúi đầu không nói.
Cô lớn lên ở cô nhi viện , trong lòng rất rõ ràng, trên đời không có cơm trưa miễn phí. Đối phương đưa ra đãi ngộ quá tốt, cô không tin trong này không có mờ ám.
Nhưng nghĩ lại, dường như chính mình không có lựa chọn nào khác.
Kể từ khi được nhận nuôi lúc tám tuổi, mẹ nuôi luôn đối xử rất tốt với cô, hai người sống rất hạnh phúc. Nửa năm trước lên năm ba đại học, mẹ nuôi đột nhiên bị chẩn đoán ra ung thư, mọi việc mới trở nên hỏng bét.
Vì chữa bệnh cho mẹ nuôi, nhà ở đã thế chấp, đồ đáng giá cũng đã bán lấy tiền, mặt khác còn nợ bên ngoài rất nhiều.
Cô tính đợi mẹ nuôi khỏi bệnh, sau đó hai người cùng nhau trả nợ. Ai ngờ mắt thấy đã sắp khỏe lại, bệnh tình bỗng nhiên chuyển biến xấu. Ngắn ngủn hai ngày, mẹ nuôi bất hạnh chết bệnh, bỏ lại một mình cô đối mặt với số nợ khổng lồ.
Nói thực ra, với cái bằng tốt nghiệp trung học hiện giờ, mà muốn kiếm tiền trả hết nợ thì rất khó. Nhưng nếu để đến sau tốt nghiệp đại học lại nghĩ biện pháp trả nợ, vậy thì quá muộn.
Nhíu mày, Hạ Viêm trầm giọng hỏi, “Dựa theo anh nói , chỉ cần nghe theo phân phó, tải app trò chơi được chỉ định, đăng ký tài khoản, thì anh sẽ giúp tôi trả hết 30 vạn đang nợ?”
Chàng trai trẻ gật đầu, “Đúng là như thế.”
Hạ Viêm đỡ trán, thế này thì làm sao mà cô tin tưởng đối phương nói thật được? Nghe quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm!
Huống chi, cô căn bản không biết anh ta! Đang đi trên đường bỗng dưng bị ngăn lại, sau đó bị kéo vào quán cà phê, bắt đầu một cuộc nói chuyện không tưởng.
“Cô sợ hả?” Chàng trai trẻ nhíu mày.
“Đương nhiên sợ.” Hạ Viêm không chút do dự thừa nhận, “Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Nếu anh thật sự có lòng trả nợ giúp, thì tôi đăng ký tài khoản hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Nhưng mà tùy tùy tiện tiện đăng ký cái tài khoản có thể được ba mươi vạn, tôi không nghĩ mình có thể gặp được chuyện tốt như thế. Nếu đã không phải bánh nóng, thì chỉ có thể là cục than nóng mà thôi. Nói không chừng nợ không trả hết, ngược lại còn gặp phiền phức khác.”
“Trong đầu tôi bây giờ chỉ nghĩ phải trả nợ như nào, thật sự không có tâm tình đùa giỡn với anh.”
Chàng trai trẻ bỗng nhiên nở nụ cười, “Nghe có vẻ chỉ cần có ba mươi vạn chuyển vào tài khoản, cô sẽ nguyện ý bán mạng?”
“Đúng như vậy.” Hạ Viêm thẳng thắn thừa nhận.
Số nợ ba mươi vạn, một bộ phận lớn là mượn từ người thân của mẹ nuôi. Có người gần ba mươi tuổi, chẳng bao lâu nữa sẽ chuẩn bị kết hôn, cần dùng tiền gấp; có người ở nhà cũ gần một đời, muốn tích cóp để mua nhà mới. Mắt thấy mục tiêu sắp đạt tới, tiền tiết kiệm lại cho mẹ nuôi mượn chữa bệnh; còn có người tuổi già sức yếu, nhỡ mà sau này đau đầu nhức óc một cái, hậu quả khó lường!
Gánh nặng kinh tế áp Hạ Viêm không thở nổi. Thậm chí có lúc cô nghĩ, nếu như có thể một hơi trả hết nợ, để mọi người tức khắc khôi phục cuộc sống bình thường, cái mạng cô không cần cũng được.
Đương lúc phiền muộn, chàng trai trẻ ấn vài cái trên điện thoại di động, bình tĩnh nói, “Được rồi, xác định tiền nhận không sai thì bắt đầu tải app xuống đi.”
Vừa dứt lời, di động hiển thị tin nhắn thông báo của ngân hàng. Hạ Viêm bán tín bán nghi mở ra xem, kết quả! Số dư trong thẻ! Thực sự biến thành ba mươi vạn!
Cô nhìn chằm chằm, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, hơn nửa ngày mới nghi ngờ hỏi, “Có phải anh ngại tiền nhiều bỏng tay không vậy?”
Chàng trai trẻ lạnh lùng nói, “Thù lao đã trả. So với việc hỏi, cô hẳn nên lâp tức làm việc mới phải?”
“Đợi một chút, sẽ đăng ký ngay.” Hạ Viêm lần lượt chuyển khoản cho đám họ hàng, sau đó mới theo lời tải xuống app trò chơi có tên “Phó bản thực tế”. Đồng thời, cô thở phào một hơi, vẻ mặt dần trở nên thư thái hơn.
Trong thoáng chốc, app đã tải xong.