Tuế Hàn

Chương 17: Lần này trước tiên buông tha cho cha

Chương 17: Lần này trước tiên buông tha cho cha

Gương mặt nhỏ tinh xảo nhăn nhó lại, mày đẹp nhíu chặt, ấn Bùi Tĩnh Tùng, ngực phập phồng.

Thiếu hụt kinh nghiệm, cô bắt đầu nhớ lại những hình ảnh trong phim con heo.

Tay nhỏ vươn đến chỗ thịt đậu hơi nhô ra, nhẹ nhàng chạm vào, ý đồ làm cho chính mình dễ chịu chút.

Nhưng không nghĩ đến vừa chạm vào, phía dưới cô lập tức mẫn cảm run lên, ngay cả hoa kính gắt gao mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ cũng chịu đè ép, bắt đầu không an phận kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn phá tan “giam cầm” trên người.

Ngay cả lúc cô đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì bây giờ, di động để trong túi của Bùi Tĩnh Tùng vang lên.

Bùi Nghiên sững sờ, rất khắc chế ấn ngực hắn động vài cái, sau đó động đậy người, rút côn ŧᏂịŧ của hắn ra.

“Phụt…”

Côn ŧᏂịŧ rời khỏi hoa huyệt phát ra tiếng vang ái muội.

Cô tùy ý nhìn lướt qua màn hình di động, màn hình hiển thị ghi chú: “Trần Uyển.”

Phụ nữ ư?

Bùi Nghiên cười nhạo một tiếng.

Điều chỉnh âm lượng di động của hắn đến mức thấp nhất rồi ném qua một bên, Bùi Nghiên dán sát lên người hắn hôn xuống, sau đó nhìn mặt Bùi Tĩnh Tùng, dùng ngón tay hắn tự an ủi.

Đầu ngón tay thô ráp mài giữa kiều thịt non nớt trong hoa huyệt.

Nơi riêng tư chưa ai đến thăm, tốt đẹp đến mức khiến cho hô hấp của người ta như ngừng lại, nhất là lúc này đây giữa bối thịt phấn nộn kẹp một côn ŧᏂịŧ màu sẫm, hồng và đen đối lập mãnh liệt, lại hài hòa một cách quỷ dị, càng là như thế càng hiện ra sắc tình.

Ngón tay ra ra vào vào, thịt mềm càng cắm càng ướt.

Ái dịch trong suốt như mật nước giống nhau lấp lánh, muốn ăn nguyên ngón tay của hắn…

Bao gồm cả lòng bàn tay, hoa huyệt ướt đẫm giống như tham ăn đến cực điểm, cái miệng nhỏ nuốt mυ'ŧ ngón tay hắn, đóng mở với biên độ nhỏ, mê người mà không tự biết.

Ngón tay không hề có tiết tấu đưa đẩy, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến.

Vào thời điểm leo lên cao trào, Bùi Nghiên cảm thấy đại não trống rỗng.

Cả người run rẩy.

Cô điều chỉnh hơi thở, ngồi trong ngực Bùi Tĩnh Tùng, ngửa đầu hôn lên phần cắm lún phún râu của hắn.

Cần cổ thon dài lại trắng nõn, Bùi Nghiên ghé vào trong ngực Bùi Tĩnh Tùng, tay phải nắm lấy côn ŧᏂịŧ hơi mềm của hắn thưởng thức, ánh mắt bình tĩnh lại quạnh quẽ, nhàn nhạt nói: “Lần này trước tiên buông tha cho cha.”

Lúc Bùi Tĩnh Tùng tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Lúc đứng dậy thậm chí hắn còn choáng váng, dùng tay đấm đấm đầu, lẳng lặng một lúc mới dễ chịu hơn.